Chương 20: Thuận Thái Phi

Chiếc xe ngựa lắc lư chầm chậm trên con đường lát đá, bên trong, Thẩm Mặc đang tựa người vào ghế, ánh mắt thâm trầm nhìn ra ngoài qua rèm cửa. Dù vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, trong đầu hắn vẫn không ngừng vang vọng những lời nói của Mộc Yên.

"Ngưỡng mộ ta?" Hắn khẽ lẩm bẩm, đôi môi mím chặt. Cô gái đó rõ ràng không giống bất kỳ ai mà hắn từng gặp, luôn biết cách khiến hắn bất ngờ.

Đúng lúc này, Hàn Chiêu, người luôn cẩn trọng ở bên cạnh, bỗng lên tiếng, phá tan dòng suy nghĩ của hắn:

"Vương gia, Thuận Thái Phi vừa gửi lời triệu kiến. Người muốn Vương gia lập tức vào cung."

Đôi mắt Thẩm Mặc lóe lên một tia sáng hiếm hoi, nét lạnh lùng trên gương mặt cũng dần tan biến. Hắn khẽ nhếch môi, giọng nói không giấu nổi sự mong đợi:

"Mau, đừng để mẫu phi đợi lâu."

Hàn Chiêu lập tức ra hiệu cho phu xe tăng tốc. Đối với Thẩm Mặc, Thuận Thái Phi không chỉ là một người mẹ, mà còn là người duy nhất trong cung mà hắn cảm thấy có thể dựa vào. Hắn luôn tôn kính và yêu thương bà, vì vậy, mỗi lần được gặp bà đều mang đến cho hắn sự an ủi đặc biệt.

Khi xe ngựa tiến gần đến cổng cung, Thẩm Mặc chỉnh lại y phục, ánh mắt kiên nghị hơn. Dù trong lòng hắn có bao nhiêu suy tư, mỗi lần đối diện với mẫu phi, hắn đều muốn xuất hiện với vẻ ngoài bình tĩnh và mạnh mẽ nhất.

"Vương gia, đến nơi rồi." Hàn Chiêu hạ giọng nhắc nhở.

Thẩm Mặc bước xuống xe, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm lay động tà áo của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cung Thuận, nơi ánh đèn lấp lánh ấm áp, một góc yên bình giữa chốn cung đình lạnh lẽo.

Hắn bước đi nhanh hơn, lòng ngập tràn mong đợi được gặp lại người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.

Thủy Nguyệt Cung, nơi mà Thuận Thái Phi đang sống, mang vẻ đẹp trang nhã, nhưng bên trong lại ẩn chứa không khí trầm lặng đến khó chịu.

"Vương gia, Thái Phi đang chờ người trong điện" một cung nữ nhẹ giọng báo.

Khi Thẩm Mặc bước vào, Thuận Thái Phi đã ngồi trên ghế cao, đôi mắt sắc bén nhìn hắn. Dù bà cười dịu dàng, trong ánh mắt lại mang theo chút gì đó khó dò, như một tầng băng mỏng bao phủ cảm xúc thật sự.

"Mặc nhi, con đến rồi à ? " bà nói, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy một áp lực vô hình.

Thẩm Mặc cúi người, tiến lên phía trước, cung kính đáp: "Mẫu phi triệu kiến, nhi thần không dám chậm trễ."

"Ngồi đi." Bà chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt quan sát từng cử động của hắn như đang thẩm định.

Hắn ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng thu lại, trở nên trầm tĩnh. "Không biết mẫu phi gọi nhi thần đến là có việc gì quan trọng?"

Thuận Thái Phi mỉm cười, rót một chén trà đưa tới trước mặt hắn. "Ta nghe nói hôm nay con đến Mộc phủ, còn gặp cả hoàng thượng. Có chuyện gì không ổn xảy ra chăng?"

"Chỉ là một buổi tiệc nhỏ, không có gì đáng nói" hắn đáp, giọng điệu bình thản.

"Thật sao?" Thuận Thái Phi nhấp một ngụm trà, đôi mắt tinh tường nheo lại, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên thấu lòng dạ người đối diện. "Một buổi tiệc nhỏ như vậy mà lại có thể khiến con và hoàng đế cùng xuất hiện? Mặc Nhi, ta đã dạy con từ bé là không được giấu giếm mẫu thân điều gì cơ mà."

Thẩm Mặc ngồi yên, ánh mắt không hề dao động, đối diện với sự sắc bén của mẫu phi. Hắn đã quá quen với những lần chất vấn thế này, và mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết sẽ không thể giấu giếm lâu hơn.

"Thực ra" hắn nhẹ nhàng lên tiếng, "là Mộc Yên đã gửi thiệp mời con tham dự sinh thần của đại tỷ nhà nàng ấy."

Thuận Thái phi nhíu mày, ánh mắt sắc bén dõi theo Thẩm Mặc, đôi môi khẽ mấp máy. "Con từ khi nào lại có giao tình với đích nữ Mộc phủ rồi?" Bà hỏi, giọng điệu mang theo chút nghi hoặc lẫn trách móc.

Thẩm Mặc không vội đáp, hắn nhìn mẫu phi, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.

"Chỉ là một mối quan hệ xã giao bình thường mà thôi" hắn trả lời, cố gắng giữ thái độ bình thản. " Bọn con cũng không phải thân thiết gì."

Thuận Thái phi tức giận đến mức không thể kiềm chế, bà đập mạnh ly trà xuống bàn, khiến mảnh vỡ văng khắp nơi, những âm thanh sắc nhọn vang lên trong phòng như một lời cảnh cáo.

"Ta đã nói ngươi không được kết giao bè phái, không hiểu sao?" Giọng bà đầy căm giận, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén. "Ngươi không được chống đối hoàng đế, cũng không được tự ý liên hệ với những thế lực ngoài hoàng tộc."

Thẩm Mặc không thể im lặng thêm nữa, hắn cúi đầu, giọng nói yếu ớt, như thể muốn giải thích nhưng lại sợ lời nói của mình không đủ trọng lượng.

" Mẫu thân, con không có... Con chỉ là..."

"Ngươi tưởng ta không hiểu sao?" Thuận Thái phi giận dữ ngắt lời, giọng nói lạnh lùng như dao cắt. "Ngươi kết thân với đích nữ của Mộc Thái, là vì ngươi biết rõ Mộc Thái và hoàng đế có liên minh. Ngươi muốn lợi dụng Mộc Yên để kéo Mộc Thái về phe mình, đúng không?"

Bà nhìn thẳng vào Thẩm Mặc, ánh mắt như một con dao sắc bén, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. "Ngươi nghĩ ta không thấy rõ mưu đồ của ngươi sao?"

Thẩm Mặc im lặng, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống tay mình. Hắn không nói gì, nhưng sự im lặng càng làm Thuận Thái phi thêm phần tức giận.

"Ngươi càng lúc càng khiến ta thất vọng!"

Thẩm Mặc bình thường luôn cao ngạo, kiêu căng, nhưng khi đứng trước Thuận Thái phi, hắn vẫn cảm nhận sự áp lực nặng nề từ phía mẫu phi của mình. Giọng hắn có phần yếu ớt, không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy.

" Mẫu phi, nhi thần không hiểu tại sao dù từ nhỏ đã luôn răm rắp nghe theo lệnh của người, nhưng vẫn không thể khiến người hài lòng. Trước khi phụ hoàng qua đời, người dạy con rằng, làm hoàng tử phải biết cầu tiến, muốn giành ngôi vương phải nỗ lực không ngừng, không thể từ bất cứ thủ đoạn nào. Kẻ nào cản đường thăng tiến thì phải trừ khử. Người dạy con phải hiếu thắng, phải cao ngạo, như vậy mới có thể giành lấy chú ý của phụ hoàng. Nhưng khi phụ hoàng qua đời, Thẩm Hàn Dạ lên ngôi, người lại bảo con phải luồn cúi, không được tranh giành. Vậy rốt cuộc, là vì cái gì? Con phải làm gì mới đúng trong mắt người?"

Giọng hắn trầm xuống, đầy sự uất ức và không hiểu. Hắn không hiểu tại sao những lời dạy trước đây lại trở thành những điều bị phủ nhận khi tình thế thay đổi. Cảm giác như mọi thứ mà hắn từng tin tưởng giờ đây đều trở nên mơ hồ và đầy mâu thuẫn.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Vương gia cũng có nỗi khổ tâm riêng nhỉ. Phận làm con muốn hay không muốn cũng chẳng thể theo ý mình/Hey/

2025-01-02

15

hết mê utena đổi tên:j

hết mê utena đổi tên:j

tặng bông cho bn để có động lực nhenᕦ⁠(⁠ò⁠_⁠ó⁠ˇ⁠)⁠ᕤ

2025-01-01

3

DEMOTEAM

DEMOTEAM

mộc yên, giông cổ đại

2025-01-01

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hệ thống đáng ghét
2 Chương 2: Bắt sao trên trời
3 Chương 3: Không muốn tiến cung
4 Chương 4: Địa vị vững chắc
5 Chương 5: Tửu lâu
6 Chương 6: Người chết
7 Chương 7: Không bỏ qua
8 Chương 8: Thiết lập chế độ bảo vệ
9 Chương 9: Suốt ngày bận tâm
10 Chương 10: Không dính líu đến
11 Chương 11: Có chút tức giận
12 Chương 12: Khởi đầu mới
13 Chương 13: Gửi thiệp mời
14 Chương 14: Thanh Vương giá đáo
15 Chương 15: Trò chơi trẻ con
16 Chương 16: Yêu cầu đặc biệt
17 Chương 17: Rượu giao bôi
18 Chương 18: Nam chính
19 Chương 19: Không ghét cô nữa
20 Chương 20: Thuận Thái Phi
21 Chương 21: Tuyệt đối không thua kém
22 Chương 22: Đông Hoa Yến
23 Chương 23: Vào cung
24 Chương 24: Vẽ Thần Nữ
25 Chương 25: Người chiến thắng
26 Chương 26: Ngã xuống hồ
27 Chương 27: Bí mật của Thanh Vương
28 Chương 28: Tăng hảo cảm
29 Chương 29: Sẽ có bất ngờ
30 Chương 30: Bảo vệ người
31 Chương 31: Thái tử Thiên Dực Quốc
32 Chương 32: Cầu thân
33 Chương 33: Thật đáng thương
34 Chương 34: Kế hoạch gặp Thanh Vương
35 Chương 35: Muốn gì ở ta
36 Chương 36: Vừa trốn nhà đi
37 Chương 37: Ám sát
38 Chương 38: Cứu người
39 Chương 39: Giúp bổn vương bôi thuốc
40 Chương 40: Gọi ta Thẩm Mặc
41 Chương 41: Không phải huynh muội
42 Chương 42: Giúp nàng lột tôm
43 Chương 43: Hội bái Thủy Thần
44 Chương 44: Đóng vai Thủy Thần
45 Chương 45: Cây ước nguyện
46 Chương 46: Tiếp tục chuyện dang dở
47 Chương 47: Không sao xóa nhòa
48 Chương 48: Một nước cờ sai, mọi thứ đổ vỡ
49 Chương 49: Người quan trọng nhất
50 Chương 50: Phía sau Ám Dạ Thủ
51 Chương 51: Ngài là của ta
52 Chương 52: Nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ
53 Chương 53: Đi cùng nhau
54 Chương 54: Đến gặp mẫu phi
55 Chương 55: Giết một người
56 Chương 56: Bệnh điên
57 Chương 57: Độc dược
58 Chương 58: Bên ngoài cửa sổ
59 Chương 59: Là lỗi của ta
60 Chương 60: Tham gia hội săn
61 Chương 61: Hoàng đế hay Thanh Vương
62 Chương 62: Mất kiểm soát
63 Chương 63: Tìm đường ra ngoài
64 Chương 64: Cân nhắc thiệt hơn
65 Chương 65: Kế hoạch thất bại
66 Chương 66: Nhận ra sự thật
67 Chương 67: Không tranh giành
68 Chương 68: Kế sách
69 Chương 69: Con đường cuối cùng
70 Chương 70: Đợi ta trở về
71 Chương 71: Một trang thơ
72 Chương 72: Chung lòng
73 Chương 73: Phương thuốc giải
74 Chương 74: Đến được quân doanh
75 Chương 75: Ở lại với ngài
76 Chương 76: Vương phi
77 Chương 77: 99%
78 Chương 78: Tinh Sứ
79 Chương 79: Người được chọn
80 Chương 80: Trao đổi
81 Chương 81: Là giả dối sao ?
82 Chương 82: Không cần hắn
83 Chương 83: Người kế thừa chính thống
84 Chương 84: Âm mưu thâm độc
85 Chương 85: Đèn cạn dầu
86 Chương 86: Thay đổi số mệnh
87 Chương 87: Để hắn mang nàng đi
88 Chương 88: 100 ngày ở bên
89 Chương 89: Ta trở về rồi
90 Chương 90: Khế ước
91 Chương 91: Ánh sáng của đời ta
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: Hệ thống đáng ghét
2
Chương 2: Bắt sao trên trời
3
Chương 3: Không muốn tiến cung
4
Chương 4: Địa vị vững chắc
5
Chương 5: Tửu lâu
6
Chương 6: Người chết
7
Chương 7: Không bỏ qua
8
Chương 8: Thiết lập chế độ bảo vệ
9
Chương 9: Suốt ngày bận tâm
10
Chương 10: Không dính líu đến
11
Chương 11: Có chút tức giận
12
Chương 12: Khởi đầu mới
13
Chương 13: Gửi thiệp mời
14
Chương 14: Thanh Vương giá đáo
15
Chương 15: Trò chơi trẻ con
16
Chương 16: Yêu cầu đặc biệt
17
Chương 17: Rượu giao bôi
18
Chương 18: Nam chính
19
Chương 19: Không ghét cô nữa
20
Chương 20: Thuận Thái Phi
21
Chương 21: Tuyệt đối không thua kém
22
Chương 22: Đông Hoa Yến
23
Chương 23: Vào cung
24
Chương 24: Vẽ Thần Nữ
25
Chương 25: Người chiến thắng
26
Chương 26: Ngã xuống hồ
27
Chương 27: Bí mật của Thanh Vương
28
Chương 28: Tăng hảo cảm
29
Chương 29: Sẽ có bất ngờ
30
Chương 30: Bảo vệ người
31
Chương 31: Thái tử Thiên Dực Quốc
32
Chương 32: Cầu thân
33
Chương 33: Thật đáng thương
34
Chương 34: Kế hoạch gặp Thanh Vương
35
Chương 35: Muốn gì ở ta
36
Chương 36: Vừa trốn nhà đi
37
Chương 37: Ám sát
38
Chương 38: Cứu người
39
Chương 39: Giúp bổn vương bôi thuốc
40
Chương 40: Gọi ta Thẩm Mặc
41
Chương 41: Không phải huynh muội
42
Chương 42: Giúp nàng lột tôm
43
Chương 43: Hội bái Thủy Thần
44
Chương 44: Đóng vai Thủy Thần
45
Chương 45: Cây ước nguyện
46
Chương 46: Tiếp tục chuyện dang dở
47
Chương 47: Không sao xóa nhòa
48
Chương 48: Một nước cờ sai, mọi thứ đổ vỡ
49
Chương 49: Người quan trọng nhất
50
Chương 50: Phía sau Ám Dạ Thủ
51
Chương 51: Ngài là của ta
52
Chương 52: Nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ
53
Chương 53: Đi cùng nhau
54
Chương 54: Đến gặp mẫu phi
55
Chương 55: Giết một người
56
Chương 56: Bệnh điên
57
Chương 57: Độc dược
58
Chương 58: Bên ngoài cửa sổ
59
Chương 59: Là lỗi của ta
60
Chương 60: Tham gia hội săn
61
Chương 61: Hoàng đế hay Thanh Vương
62
Chương 62: Mất kiểm soát
63
Chương 63: Tìm đường ra ngoài
64
Chương 64: Cân nhắc thiệt hơn
65
Chương 65: Kế hoạch thất bại
66
Chương 66: Nhận ra sự thật
67
Chương 67: Không tranh giành
68
Chương 68: Kế sách
69
Chương 69: Con đường cuối cùng
70
Chương 70: Đợi ta trở về
71
Chương 71: Một trang thơ
72
Chương 72: Chung lòng
73
Chương 73: Phương thuốc giải
74
Chương 74: Đến được quân doanh
75
Chương 75: Ở lại với ngài
76
Chương 76: Vương phi
77
Chương 77: 99%
78
Chương 78: Tinh Sứ
79
Chương 79: Người được chọn
80
Chương 80: Trao đổi
81
Chương 81: Là giả dối sao ?
82
Chương 82: Không cần hắn
83
Chương 83: Người kế thừa chính thống
84
Chương 84: Âm mưu thâm độc
85
Chương 85: Đèn cạn dầu
86
Chương 86: Thay đổi số mệnh
87
Chương 87: Để hắn mang nàng đi
88
Chương 88: 100 ngày ở bên
89
Chương 89: Ta trở về rồi
90
Chương 90: Khế ước
91
Chương 91: Ánh sáng của đời ta

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play