(Đam Mỹ Ngược) Tàn Nguyệt
3. Thanh âm
Đêm tối đã tàn và ánh nến trong cung điện vô danh cũng không còn. Dưới làn tuyết phơ phất, thiếu niên yếu ớt đẩy cửa, bước ra. Thân thể xiêu vẹo theo cơn gió.
Gương mặt có hai vết bầm lớn, tím xanh, khoé mũi còn có vệt máu khô. Y vừa đi được mấy bước liền vô lực ngã ụp vào nền tuyết lạnh.
Nguyên Kiến Hy
(Hơi thở yếu ớt, cả người toàn mùi tinh dịch cố gắng tự co mình lại)
Vân Nhi
Ôi trời, điện hạ! (Vừa bước đến đã nhìn thấy cảnh này, nàng vội vã chạy đến xem xét thiếu niên đương nằm bệt trên tuyết)
Nàng là Vân Nhi, là một tiểu cung nữ ở nơi cùng cốc hẻo lánh này. Nguyên Kiến Hy không biết nhiều thứ, y chỉ biết rằng trong nơi thâm cung này, chỉ có Vân Nhi tỷ tỷ tốt với y nhất.
Vân Nhi
(Vội đỡ y dậy, dùng chiếc áo choàng mỏng choàng lên người y) Điện hạ, đệ sao rồi? (Lo lắng)
Nguyên Kiến Hy
Đau quá… Vân tỷ tỷ đã dặn đệ sau mỗi buổi tối như vậy… nhất định phải gột rửa thân thể nhưng mà… đệ đau quá…
Nguyên Kiến Hy
Tỷ… Đệ không muốn sống như vậy nữa…
Vân Nhi
Ngoan… không được nói vậy. (Ôm lấy y)
Nguyên Kiến Hy
(Vẻ mặt đầy tiếc nuối chạm nhẹ lên đoá hoa đã bị người ta giẫm nát)
Vân Nhi
Nó đã bị hỏng rồi, qua mùa xuân sẽ có nhiều hoa hơn. Đệ đừng tiếc nữa. (Chậm rãi chải tóc cho y)
Vân Nhi
Nếu đệ cứ buồn bã thì những vết bầm sẽ lâu tan, nhức lắm đó. (Dỗ dành)
Vân Nhi
Ta phải đi làm việc nữa, đệ nhớ là không được ra ngoài đâu nhé.
Vân Nhi
(Lúc này mới an tâm đứng dậy rời đi)
Nhưng ngồi trong phòng chơi được một lúc, Nguyên Kiến Hy liền nghe thấy một thanh âm mà y chưa bao giờ được nghe trước kia. Nó trong trẻo, lại da diết, nó giống như tiếng trúc va chạm nhưng du dương hơn, như âm thanh của thiên nhiên, lại như tiếng động của trái tim.
Nguyên Kiến Hy
(Tò mò bước ra ngoài, đến dưới bức tường cao như muốn lại gần thanh âm lạ ấy)
Lúc này, tâm trí của y như hoà với âm thanh tơ trúc ấy, y ngẩn người, lặng cảm nhận một xúc cảm xưa nay chưa từng có.
Muốn lắng nghe gần hơn thứ thanh âm ấy.
Nguyên Kiến Hy
(Đôi mắt nhìn quanh rồi dừng lại trên một bộ bàn đá cũ)
Nguyên Kiến Hy
“Không ra khỏi cung là được phải không nhỉ?”
Nghĩ rồi liền làm, y trèo lên chiếc bàn đó. Phóng tầm mắt ra xa, y nhìn thấy một nhân ảnh nổi bật giữa nền tuyết trắng.
Đó là nam nhân mặc y phục đỏ đậm, có lẽ là Càn nguyên, cao lớn và oai phong giống như phụ hoàng và hoàng huynh của y.
Người đó giống thị vệ trong cung mà lại không hoàn toàn giống.
Nguyên Kiến Hy
(Chăm chú ngắm nhìn và lắng nghe)
Nguyên Kiến Hy
(Rồi y đột ngột giật mình thon thót khi chứng kiến người đó buông thanh trúc đặt trên miệng xuống đi về phía mình)
Nguyên Kiến Hy
(Nhanh chóng nép mình dưới bức tường lớn)
Thôi Ảnh Ngôn
(Đi từng bước đến dưới bức tường lớn) “Mình vừa thấy người từ đây mà…”
Thôi Ảnh Ngôn
Thứ cho tại hạ vô lễ, là vị quý nhân nào đang đứng sau bức tường này, vừa nhìn lén ta?
Nguyên Kiến Hy
(Sợ hãi đến không dám thở mạnh)
Thôi Ảnh Ngôn
Ở trong cung như vậy, không dám ra khỏi điện, ta đoán chắc là hoàng thân đi, là Khôn trạch. Người là ngũ điện hạ, lục điện hạ hay là nhị công chúa?
Thôi Ảnh Ngôn
(Cười) Nếu người đang ngại, vậy tại hạ chỉ đành cáo từ trước, hẹn người vào một ngày khác.
Thôi Ảnh Ngôn
(Sau khi đã trêu ghẹo chán chê liền rời đi)
Nguyên Kiến Hy
(Lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm)
Nguyên Kiến Hy
“Không sao đâu… Sẽ không ai biết đâu.”
Nhưng y nào biết rằng một cuộc gặp gỡ hôm nay sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời y…
Comments