Chương 2
Sau khi tạm biệt Duy và rời khỏi nhà, em chạy 1 mạch đến tiệm bánh mà em đã xin việc thành công
Làn gió se lạnh lướt qua, nhưng em chẳng mảy may để ý, chỉ nghĩ đến kim đồng hồ đang chạy nhanh và không muốn để tiệm bánh phải chờ lâu.
Tiệm bánh nhỏ dần hiện ra nơi góc phố. Bảng hiệu gỗ mộc mạc với dòng chữ "Ngọt Lành Bakery" như một lời chào quen thuộc mỗi ngày.
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Cuối cùng cũng đến nơi rồi
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Mệt chết mất /thở dốc/
Em đẩy cửa, tiếng chuông nhỏ vang lên làm lòng em như thở phào. Mùi bơ sữa ấm áp tràn ra đón em, cùng với ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn treo phía quầy bánh.
Cởi nhanh chiếc áo khoác, em mỉm cười chào mọi người trong tiệm.
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Em chào mọi người ạ, xin lỗi vì ngày đầu đi làm mà em đã đến muộn /cúi người/
Thanh Trà[ Chủ tiệm bánh]
Bây giờ vẫn chưa có khách nên chị không để ý đâu
Thanh Trà[ Chủ tiệm bánh]
Em ra quầy bánh để làm việc nhé
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Dạ vâng ạ
Quang Anh chỉnh lại chiếc tạp dề trước gương, đôi tay thoăn thoắt buộc dây đằng sau một cách cẩn thận.
Em bước ra phía quầy bánh, nơi ánh sáng vàng dịu dàng từ đèn treo hắt xuống làm nổi bật những chiếc bánh ngọt ngào trong tủ kính.
Hương thơm của bơ và vani lan tỏa khắp không gian, như lời mời gọi những vị khách bước vào.
Tiếng chuông nhỏ trên cánh cửa vang lên
Quang Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức dõi về phía cửa. Một vị khách vừa bước vào, mái tóc khẽ lay động bởi làn gió nhẹ từ bên ngoài.
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Ngọt Lành Bakery xin kính chào quý khách
Quang Anh nở một nụ cười tươi để chào đón khách
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Lấy cho tôi 1 phần bánh Cheesecake mang về
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Ơ Dương?
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Không ngờ lại gặp cậu ở đây
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Dạo này cậu khỏe không?
Đăng Dương là bạn học cũ của em từ lúc học đại học. Từ khi tốt nghiệp là cả 2 ít khi gặp mặt nhau, thế mà không ngờ hôm nay em và Dương đã gặp nhau ở tiệm bánh nơi em làm
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Tớ vẫn ổn
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Cậu mới làm ở đây hả?
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Đúng rồi, hôm nay là ngày đầu của tớ
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Thảo nào tớ không gặp cậu
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Cậu hay mua bánh ở đây lắm hả?
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Đúng rồi, quán ruột của tớ đó nha
Em đứng phía sau quầy, tay thoăn thoắt gói từng chiếc bánh vào hộp, những động tác đầy chuyên nghiệp dù hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên em đi làm.
Đăng Dương đứng bên kia quầy, vừa tựa người lên mặt bàn vừa cười nói rộn ràng.
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Đúng là Quang Anh của tớ có khác
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Học cái gì cũng tiếp thu nhanh
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Người ngoài nhìn vào không nghĩ cậu là nhân viên mới đâu
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
/cười/ Cậu lại quá khen rồi
Một hộp bánh đã gói xong, em đẩy qua, nhẹ nhàng căn dặn
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Đây là bánh hôm nay tớ làm, cậu mang về ăn thử, xem có hợp khẩu vị không nhé!
Tay em vẫn tiếp tục công việc, nhanh nhẹn và không chút lúng túng, như thể đã quen việc từ lâu.
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Cảm ơn cậu nhé. Nhưng mà cậu làm gì cũng khéo quá, tớ ăn rồi chắc mê luôn.
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Mấy giờ cậu tan ca?
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
7 giờ tối nay tớ tan làm
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Sao thế?
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Dù gì hôm nay tớ cũng rảnh
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Để tối nay tớ đón cậu về nhé?
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Vậy cũng được
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Cậu làm tiếp đi, tớ về đây
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Đi đường cẩn thận
Đăng Dương vừa rời khỏi tiệm, tay cầm hộp bánh em gói kỹ càng, ánh mắt anh vẫn lưu luyến nhìn lại một lần nữa trước khi bước ra khỏi cửa.
Cửa tiệm khép lại, không gian lập tức trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và những chiếc bánh đang được đặt vào khuôn.
Em nhìn theo bóng anh một lúc rồi lại quay về với công việc.
Bàn tay thoăn thoắt mở lại hộp bánh mới, kiểm tra lại phần nhân và lớp phủ để đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo.
Thanh Trà[ Chủ tiệm bánh]
Người con trai vừa rồi là người yêu em à?
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Dạ? /giật mình/
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
À không phải, cậu ấy là bạn học cũ của em thôi
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Chứ em vẫn độc thân mà chị /cười/
Thanh Trà[ Chủ tiệm bánh]
Tại chị thấy 2 đứa thân thiết quá nên cứ nghĩ 2 đứa là người yêu
Trong tiệm bánh bỗng chốc trở nên sống động khi cô chủ nhỏ bước vào, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch.
Không khí trở nên nhẹ nhàng, nhưng em vẫn thấy mình hơi lúng túng trước sự trêu chọc của cô.
Mặc dù vậy, sự vui vẻ và thân thiện của cô khiến cho không gian làm việc trở nên gần gũi hơn.
Thanh Trà[ Chủ tiệm bánh]
Chị đùa vậy thôi
Thanh Trà[ Chủ tiệm bánh]
Em cố gắng làm việc tốt nhé /vỗ vai em/
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Vâng ạ, em sẽ cố gắng
Thấm thoát mà ngày làm việc cũng trôi qua nhanh chóng, đồng hồ đã điểm 7 giờ tối.
Em nhìn quanh tiệm một lượt, cảm giác thoải mái vì công việc đã hoàn tất.
Người thay ca đã đến, em nhẹ nhàng gửi lại công việc rồi chuẩn bị bước ra khỏi tiệm.
*Liệu người ấy có yêu em chân thành * tiếng chuông điện thoại của em reo lên
Hoàng Đức Duy[ Captain]
📞: Mấy giờ cậu tan làm thế?
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
📞: Bây giờ nè
Hoàng Đức Duy[ Captain]
📞: Cậu ở yên đấy, để tớ đón cậu
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
📞: Cậu đi làm về mệt thì cứ nghỉ ngơi đi
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
📞: Không cần đón tớ đâu
Hoàng Đức Duy[ Captain]
📞: Nhưng mà về tối nguy hiểm lắm
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
📞: /cười/ nhưng mà tớ lớn rồi mà
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
📞: Tớ tự đi về được
Hoàng Đức Duy[ Captain]
📞: Vậy...cậu về cẩn thận nhé
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
📞: ok, tạm biệt
Cửa tiệm khép lại sau lưng, và không khí ngoài trời khiến em cảm thấy dễ chịu sau một ngày bận rộn.
Khi vừa bước ra ngoài, ánh đèn vàng từ đường phố chiếu sáng, nhưng điều khiến em chú ý hơn cả là hình bóng Đăng Dương, đang tựa người vào chiếc ô tô màu đen bóng loáng
Em cứ nghĩ mấy câu sang nay là anh chỉ nói đùa thôi, ai ngờ anh lại đến đón em thật
Anh đứng đó, không vội vã, chỉ yên lặng nhìn em với nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Đăng Dương nhìn em rồi bước tới gần, cười tươi hơn, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt cả buổi.
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Cậu làm việc vất vả rồi, giờ thì để tớ đưa cậu về
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Tớ cứ nghĩ cậu đùa thôi cơ
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Aiss tớ không phải là người nói suông như thế đâu
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Nào, mau lên xe để tớ đưa cậu về
Cả 2 lên xe để về nhà em, ở trên xe cả 2 không ngừng kể lại chuyện khi còn học đại học
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Về đến nhà tớ rồi
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Cậu ở đây hả? /nhìn xung quanh/
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
/gật đầu/ đúng rồi, tớ thuê nhà ở đây
Đức Duy ngồi im lặng ở phòng khách, đôi mắt đang dán chặt vào màn hình điện thoại
Đột nhiên, từ ngoài sân, một tiếng nói nhẹ nhàng vọng vào trong nhà, là giọng em.
Duy nghe thấy rõ ràng, mặc dù chỉ là những tiếng cười nói lướt qua, nhưng đủ để làm Duy không thể ngồi yên.
Như một phản xạ tự nhiên, Đức Duy đặt vội chiếc điện thoại xuống, rồi đứng phắt dậy, vội vã bước về phía cửa.
Hoàng Đức Duy[ Captain]
Quang Anh, chào mừng cậu về nhà
Hoàng Đức Duy[ Captain]
Hôm nay đi làm mệt chứ?
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Chào cậu /cười/
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Cậu ở chung với Duy à? /hơi bất ngờ/
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Bọn tớ thuê nhà chung ở cùng nhau
Hoàng Đức Duy[ Captain]
Dương...đưa cậu về hả?
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
/gật đầu/
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Có chuyện gì sao?
Hoàng Đức Duy[ Captain]
À không...cậu về nhà an toàn là tớ mừng rồi
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Dương, hay là cậu vào nhà ngồi chơi với bọn tớ 1 lát đi
Trần Đăng Dương[ Dương Domic]
Tưởng gì chứ cái này thì quá là ok
Hoàng Đức Duy[ Captain]
Cậu ấy không để mình đón là vì cậu ấy muốn đi về cùng với cậu ta sao? /suy nghĩ/
Em và Đăng Dương đang đi vào nhà thì em ngoảnh đầu lại thấy Đức Duy đang đứng đờ người ra ở sân
Em liền lon ton chạy tới cầm tay Duy kéo đi
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Ơ kìa, cậu không định vào nhà à?
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Ở ngoài lạnh lắm
Nguyễn Quang Anh[Rhyder]
Đứng lâu cậu sẽ bị cảm đấy
Comments
BBii💗
Over linh tinh k à
2025-02-14
2
BBii💗
Vậy là anh k đón ngta thật à?
2025-02-14
2
☁🍃
anh lại ovtk rồi
2025-01-27
2