*Bùm*
May mắn khi tiếng nổ lớn vang lên, chiếc xe cứu cô cũng kịp thời rời khỏi đó. Khi cảm thấy đã an toàn, người ngồi ở vị trí ghế lái mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Giọng nói kia vậy mà lại là của một cô gái. Đối phương không ai khác chính là Châu Lam Hy, tiểu thư danh giá của Châu gia và cũng là người bạn thân nhất của cô.
Tuy cô nàng không phải là người của tổ chức nhưng vẫn luôn sẵn sàng ở phía sau ra tay giúp đỡ khi Mạn Ninh cần.
- Ninh Ninh! Cậu... bị thương rồi? Chúng ta có cần đến bệnh viện không?
Cô nhìn sang tay áo sớm đã nhuốm đỏ liền lắc đầu ngỏ ý không sao. Dù gì những chuyện thế này sớm đã quen nên một vết thương nhỏ cũng không quá đỗi nhằm nhò.
- Tớ không sao, cậu cứ lái xe chở tớ về Hắc Lang đi.
Châu Lam Hy có chút không nỡ nhưng vẫn nghe theo lời cô đạp ga tăng tốc, chạy nhanh trên con đường vắng lặng rồi lại khuất dần sau màn đêm.
...----------------...
- Thưa ông chủ, cô Từ vẫn chưa về... Có thể sau khi bữa tiệc cháy, cô ấy đã bị bang Hoả Long mai phục.
Một thuộc hạ đứng đó cúi đầu báo cáo tình hình trước người đàn ông đang khoác trên mình bộ vest đen kia.
Tần Bắc Ngạn sau khi ở buổi tiệc, hắn không có ý định đợi Từ Mạn Ninh nên đã về tổ chức.
Cứ nghĩ con người này có máu lạnh cách mấy cũng sẽ đợi xe cùng cô trở về, cuối cùng Mạn Ninh vẫn không bao giờ được ngồi chung một xe với hắn...
Bắc Ngạn nhìn về phía cánh cổng lớn của biệt thự, bàn tay lấy một điếu thuốc cùng với chiếc bật lửa. Ánh mắt chỉ nhìn mỗi phía đó như đang đợi ai đó về.
Giờ này tổ chức vẫn còn nhiều sát thủ đang luyện tập nên ở dưới sân vẫn còn sáng đèn. Lúc mọi người đang nghỉ ngơi thì lại nghe được tiếng động cơ xe từ phía bên ngoài.
Khi cánh cổng mở ra liền nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai của Mạn Ninh mặc chiếc đầm dạ hội ôm sát eo từng bước đi vào bên trong.
Cho dù tay đang có vết thương, cô vẫn không để lộ ra biểu cảm gì, dung nhan xinh đẹp vẫn cứ lạnh lùng mà mà đi ngang qua nhiều người đứng đó.
Mạn Ninh biết mình đã ở tổ chức này rất lâu nên cho dù có đau cách mấy cũng không được gục ngã ở nơi này.
Bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía cô, trong đó có cả Bắc Ngạn... Hắn nhìn từ trên xuống dưới rồi mới yên tâm bước vào phòng.
- Mạn Ninh, cô ổn chứ?
Cô nghe được câu nói đang đi đến phía mình liền gật đầu cho qua. Sau đó không quan tâm điều gì nữa mà đi ngang qua tên thuộc hạ đứng đó.
Cô mệt mỏi, lết tấm thân này trở về phòng. Lúc đang từng bước đi về phía cầu thang lại nghe được giọng nói hờ hững của người đàn ông đứng ở góc tối kia.
- Cô chịu về rồi?
Nghe giọng nói liền biết được đó chính là Tần Bắc Ngạn. Hắn vừa bước ra khỏi phòng nên thấy cô. Hắn nghĩ cô ở đó chơi vui đến tận giờ này mới chịu về tổ chức.
- Là xe tôi gặp phải vấn đề, xin lỗi ông chủ.
Cho dù thế nào, cô cũng không muốn nói mình bị bang Hoả Long mai phục. Vì có nói thì người đang đứng đối diện cũng không quan tâm...
Cứ tưởng sẽ qua mắt được hắn, cuối cùng nơi cánh tay bị trúng đạn đang chảy máu rồi chảy từng giọt xuống bàn tay. Bắc Ngạn vừa nhìn liền biết được cô đang bị thương.
Tuy con người hắn băng lãnh nhưng từ đầu đến cuối không gây khó dễ gì với Mạn Ninh. Chỉ là trong lời nói của người này rất khô khan, luôn làm người khác cảm thấy ngột ngạt.
- Xử lí vết thương đi.
Hắn không nói gì nữa mà xoay lưng bước về phòng, bỏ lại một mình cô đứng đó. Vừa nghe liền biết hắn là sợ cô bị thương, sẽ không có ai hoàn thành nhiệm vụ nên mới lên giọng tỏ vẻ quan tâm.
Từ Mạn Ninh nhìn theo bóng lưng đã khuất dần sau cánh cửa, cô mới đi lấy hộp sơ cứu rửa vết thương.
Vết đạn bắn ngang qua cánh tay vừa nhìn đã thấy rát, nhưng sắc mặt của cô vẫn không thay đổi. Nếu người ngoài nhìn vào có thể nhăn mặt thì đối với cô là hết sức bình thường.
Dung nhan xinh đẹp không bộc lộ cảm xúc gì chỉ từ tốn sát trùng vết thương rồi băng bó lại. Dù có chảy máu cũng không đau bằng sự lạnh lùng của con người kia.
Ở cạnh Bắc Ngạn đã lâu nhưng Mạn Ninh chưa bao giờ thấy hắn nở nụ cười chứ đừng nói đến một lời quan tâm..
Lúc đang sơ cứu vết thương, chợt có một tên thuộc hạ từ đâu đi đến đứng cạnh cô, anh ta do dự một lúc mới dám mở lời:
- Nhiệm vụ lần nào cũng nguy hiểm như vậy, cô Từ không sợ sao?
Cô nghe được câu hỏi kia, đáy môi hơi nhếch lên. Thầm nghĩ những năm nay đều sống bằng cái nghề này thì còn điều gì để đáng sợ.
- Bàn tay đã sớm nhuốm máu, còn thời gian để nghĩ đến chữ "sợ"?
Đối với Từ Mạn Ninh thì những việc này quá đỗi bình thường nên từ lâu cô cũng đã quen. Cho dù là nữ sát thủ, cô vẫn mạnh mẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng.
Câu nói tuy đơn giản nhưng người ngoài vẫn nhận ra có cảm giác đau lòng. Vì cho dù cô có yếu đuối thì con người kia không những không quan tâm mà còn cảm thấy chán ghét.
- Cô Từ à, có một chuyện tôi muốn nói với cô. Tháng sau... ông chủ sẽ đính hôn với Lạc tiểu thư.
Nghe xong câu nói của tên thuộc hạ, sắc mặt của Mạn Ninh vẫn không thay đổi. Ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn về một phía rồi lạnh lùng hỏi:
- Không liên quan đến tôi nên anh nói làm gì?
Ai cũng nghĩ người phụ nữ này ở cạnh Tần Bắc Ngạn nhiều năm thì sớm muộn gì cũng sẽ có một chút tình ý.
Tiếc là không ai biết được đoạn tình cảm đó của Từ Mạn Ninh không bao giờ tiếc lộ, chỉ mãi mãi chôn sâu vào tận trái tim...
Updated 97 Episodes
Comments
Jucy
đọc đoạn đầu tưởng ngọt ai dè đọc khúc sau tụt hết cảm xúc
2025-04-13
7
Jucy
coi xem có phải robot giả dạng hong chị
2025-04-13
5
Ya 🐥
khum chịu chờ ngta dìa mà còn trách ngta ha
2025-04-13
8