Từ Mạn Ninh băng bó vết thương xong cũng trở về phòng.
Thân hình mảnh mai đi về phía tủ quần áo, lựa cho mình bộ thoải mái nhất, cô mới xoay lưng bước vào phóng tắm.
Vì vết đạn bắn ở cánh tay không được đụng nước nên Mạn Ninh phải loay hoay một lúc mới có thể ngồi vào thành bồn.
Trong không gian im ắng có thể nghe rõ mồn một tiếng nước chảy “róc rách”. Đôi mắt hoa đào nhắm nghiền thư giản, bất chợt lại nhớ đến những chuyện trước đây.
Ở cạnh Tần Bắc Ngạn đã lâu nhưng cô chưa bao giờ thấy nụ cười nở trên môi hắn. Trên gương mặt kia chỉ có sự uy nghiêm, lạnh lùng.
Nhưng duy nhất một người con gái có thể làm hắn nở nụ cười ôn nhu đó là Lạc Kỳ Nhan.
Mạn Ninh chưa bao giờ tiếp xúc với cô ấy nên không biết tính cách đối phương thế nào.
Chỉ nghe đồn rằng Kỳ Nhan là vị tiểu thư từ nhỏ đã được Lạc gia và anh trai nuông chiều. Đặc biệt còn rất thích bám lấy Bắc Ngạn.
Nghĩ đến đây cô lại mở mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Thầm nghĩ cả hai đẹp đôi như vậy, không kết hôn mới là một điều đáng tiếc…
Từ Mạn Ninh như đang tự an ủi chính mình. Cô ngâm mình trong làn nước ấm được một lúc cũng đứng lên choàng khăn tắm bước ra ngoài.
...----------------...
Cô đi đến cạnh đầu giường mở chiếc đèn ngủ lên. Không biết vì sao mà bản thân lại thích không gian tối đen cùng với thời tiết có chút se se lạnh thế này.
Ánh đèn vàng ở căn phòng được bật lên như muốn làm nổi bật vẻ đẹp yêu kiều của cô. Cho dù có ẩn mình trong bóng tối thì Mạn Ninh vẫn sáng rạng ngời.
*Ting*
Lúc thân hình mảnh mai đang đứng hóng gió, bất chợt chiếc điện thoại ở trên giường lại hiện lên một dòng tin nhắn.
“Mai cùng tôi đến Phi Ưng.”
Tần Bắc Ngạn không cần biết cô có đồng ý hay không đã vội đưa ra quyết định. Có lẽ nhiều năm nay đều như thế nên lần này cũng không ngoại lệ.
Từ Mạn Ninh đọc tin nhắn xong không trả lời mà tắt máy, trở về giường nhắm mắt ngủ.
Chắc là do hắn lạnh lùng nên cô cũng lạnh lùng, có như vậy mới không bị cảm xúc cá nhân chi phối.
...----------------...
Mặt trời chỉ mới ló dạng, ánh nắng ban mai vừa xuất hiện thì phía bên dưới sân luyện tập đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt.
Có thể là vì làm sát thủ nên Mạn Ninh luôn thức dậy rất sớm. Cô choàng chiếc áo khoác đen bên ngoài rồi từng bước rời khỏi phòng.
Vừa bước xuống cầu thang đã thấy Bắc Ngạn ngồi ở ghế sofa nhàn nhã thưởng thức cà phê.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông đó nghiêm mặt, âm trầm lên tiếng hỏi:
- Đã thấy tin nhắn tối qua rồi?
Nghe câu hỏi của đối phương, Mạn Ninh gật đầu thay cho câu trả lời. Sắc mặt uy nghiêm so với con người trước mặt cũng phải một chín một mười.
- Vì sao lại không trả lời?
Tần Bắc Ngạn vừa nhìn vào màn hình máy tính, vừa lên giọng chất vấn cô. Gương mặt phong lưu dường như có chút không vui.
- Thưa ông chủ, tôi có nhiệm vụ phải trả lời tin nhắn sao?
Trước khí thế ép bức người khác kia, Từ Mạn Ninh không sợ mà còn từ tốn hỏi lại hắn. Trong lời nói không bộc lộ dáng vẻ lo lắng hay sợ sệt nào.
Có lẽ đây là lần đầu hắn thấy cô dám lên giọng với mình. Không những vậy mà còn đang tỏ vẻ muốn làm trái ý hắn.
Nét mặt cũng vì thế mà trở nên căng thẳng gấp bội phần. Tên thuộc hạ đứng cạnh sợ hắn không vui nên nhỏ giọng nhắc nhở.
- Cô Từ…
Anh ta chỉ vừa lên tiếng liền nhận lại ánh mắt sắc lẹm của cô, không biết vì sao lại cảm thấy sợ rồi im bặt không dám hó hé nửa lời.
Được mệnh danh là nữ sát thủ bậc nhất cũng không sai, vì chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
- Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép lái xe đến Phi Ưng.
Mạn Ninh thấy không còn chuyện gì để nói nên đã xin phép hắn lái xe rời đi. Chỉ là cô vừa mới nhấc chân đã nghe thấy câu nói trầm khàn như ra lệnh:
- Hôm nay cô không cần lái xe.
Bắc Ngạn để lại một câu nói rồi đứng lên bước ra ngoài, để lại ánh mắt ngơ ngác của tên thuộc hạ.
Lần đầu thấy hắn lên tiếng đi cùng xe với cô. Nếu những nữ nhân khác được như vậy sẽ bỏ cả lòng tự tôn để xà vào lòng đối phương thì đối với cô lại không cảm thấy vui vẻ gì…
- Trước giờ ngoài Lạc tiểu thư ra thì cô là người phụ nữ thứ hai ngồi cùng xe với ông chủ.
Nghe câu nói mang hàm ý có chút nịnh nọt kia, Từ Mạn Ninh không nói gì mà nở nụ cười nhẹ như chế giễu rồi từng bước đi ra ngoài.
...----------------...
Sau khi thắt dây an toàn, chiếc xe rất nhanh đã lăn bánh.
Tần Bắc Ngạn ngồi ở ghế sau nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, từ đầu đến cuối đều giữ một dáng vẻ uy nghiêm.
Cô không muốn để ý nữa liền mở điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi cho ai đó. Khi gần đến nơi, Từ Mạn Ninh mới xoá tin nhắn rồi tắt nguồn điện thoại.
- Lão đại!
Vừa bước xuống xe đã nhận được lời chào đón nồng nhiệt của những thành viên trong bang hội.
Nếu Hắc Lang là tổ chức đào tạo những sát thủ hàng đầu thì Phi Ưng lại chính là nơi buôn vũ khí lớn nhất nơi này.
Tần Bắc Ngạn gật đầu rồi từng bước tiến vào bên trong.
Còn hai bước chân nữa mới đến sảnh đã nghe thấy âm thanh cười nói của những người đàn ông đang ngồi ở chiếc bàn tròn kia…
- Ây dô, lão đại của chúng ta đến rồi!
Updated 97 Episodes
Comments
Rắn độc da xanh:))
Chi? Giờ đòi ngta mọc cánh tự bay?
2025-04-17
1
Vương băng Yên
anh chở chỉ đi hay j
2025-04-18
0
Rắn độc da xanh:))
Thấm
2025-04-17
4