(Hâm Kỳ) Tiểu Bảo Bối Của Đinh Tổng.
Chap 2
Mỗi buổi sáng, ông Mã dẫn Gia Kỳ ra ngoài sân tập đi bộ, để em quen với việc di chuyển mà không cần nắm tay ông. Mỗi khi Gia Kỳ hoảng sợ không dám bước, ông sẽ đứng gần đó, giơ tay ra như để nhắc rằng em không hề cô đơn.
Buổi tối, ông dạy Gia Kỳ cách tự xúc cơm bằng thìa. Lần nào em cũng làm cơm rơi vãi khắp nơi, nhưng ông không hề giận. Ông chỉ cười, xoa đầu em và nói: "Không sao, chỉ cần con cố gắng, con sẽ làm được."
Ngày ông cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, ông quyết định nhờ người hàng xóm tốt bụng, bà Trần, để mắt đến Gia Kỳ sau khi ông ra đi.
Ba Mã
Bà Trần, tôi không còn sống được bao lâu ....
Ông nói, giọng đầy lo lắng
Ba Mã
Gia Kỳ còn nhỏ, lại không như những đứa trẻ khác. Tôi sợ... sợ khi tôi đi rồi, thằng bé sẽ không biết phải làm sao.
Bà Trần nhìn ông, ánh mắt đầy xót xa.
Ông Mã, ông đừng lo. Tôi sẽ giúp trông nom Gia Kỳ. Thằng bé đáng thương như vậy, tôi sao có thể để mặc được."
Nghe vậy, ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Ông quay lại nhìn Gia Kỳ, lúc này đang ngồi chơi với chiếc xe đồ chơi cũ, hoàn toàn không ý thức được những gì sắp xảy ra.
Tối hôm đó, ông kéo Gia Kỳ lại gần, ôm em vào lòng
Ba Mã
Gia Kỳ, con phải nhớ. Nếu không thấy cha, con hãy sang nhà bà Trần, bà sẽ giúp con. Nhưng đừng đi đâu xa, con biết chưa?
Gia Kỳ không trả lời, chỉ gật đầu theo thói quen, mặc dù em không hiểu hết lời cha nói.
Vài ngày sau, ông Thành trút hơi thở cuối cùng trên chiếc giường cũ, ánh mắt vẫn dán chặt vào đứa con trai bé bỏng. Gia Kỳ ngồi bên cạnh, lay lay tay cha, miệng khẽ gọi
Mã Gia Kỳ _em
Cha... dậy đi... không ngủ nữa.
Bà Trần nghe tin, vội chạy sang, ôm lấy Gia Kỳ đang khóc lóc, lay người cha đã lạnh ngắt. Bà cố gắng an ủi, nhưng Gia Kỳ không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong căn nhà nhỏ, không khí tang thương bao trùm. Người thân và hàng xóm lặng lẽ đến viếng, chia buồn cùng gia đình. Giữa dòng người, Mã Gia Kỳ đứng lạc lõng, ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh, không hiểu vì sao mọi người lại khóc.
Trước quan tài của cha, Gia Kỳ vẫn nghĩ rằng ông chỉ đang ngủ. Cậu tiến lại gần, đôi tay nhỏ bé đập nhẹ vào nắp quan tài, miệng liên tục gọi
Mã Gia Kỳ _em
Cha ơi, dậy đi! Cha ơi!
Những người thân cố gắng kéo cậu ra, nhưng Gia Kỳ vùng vẫy, nước mắt tràn xuống khuôn mặt. Cậu không hiểu tại sao cha không trả lời, không hiểu ý nghĩa của cái chết.
Cuối cùng, một người dì ôm chặt lấy Gia Kỳ, nhẹ nhàng dỗ dành.
Nữ
Gia Kỳ, cha đã đi xa rồi. Con phải mạnh mẽ lên.
Mã Gia Kỳ _em
Không mà! không mà!/vùng vẫy/
Sau khi chôn cất ông Mã xong Gia Kỳ vẫn chưa biết là cha đã qua đời
Ngày nào em cũng ngồi trước nhà cùng con gấu bông cũ , mắt luôn nhìn về trước để chờ Cha về
Bà Trần như đã hứa sẽ chăm sóc cho em,hôm nay bà nấu cơm cho nhà sẵn tiện đem qua cho em một phần
Thấy em ngồi trước nhà bà nhẹ nhàng bảo
Nữ
Gia Kỳ ,con vào trong đi, ngồi ngoài này làm gì
Nữ
Thôi nào, bé ngoan vào nhà ăn cơm đi con
Nữ
Cha con đi xa rồi,nghe lời dì vào trong ăn cơm đi
Nữ
Còn ăn cơm ngoan cha sẽ về với con
Em nghe bà nói liền vào ăn cơm
Đôi tay nhỏ vụng về cầm muỗng múc cơm
Nữ
Con ăn đi, ăn xong để đó, lát dì qua dọn đừng làm vỡ nhé
Ôm gấu bông đi đợi ba ngoài cổng
Em mơ màng vô nhà nằm xuống góc tường ngủ
Khi chiều em thức dậy, vẫn không thấy cha đâu
Thế là Gia Kỳ lang thang đi đến một nơi khác
Gia Kỳ đi lang thang ra đường lớn lúc nào không hay
Một cú va chạm mạnh làm Gia Kỳ ngã xuống đất. Cậu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn người vừa đụng phải mình. Trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn, gương mặt sắc nét, khí thế lạnh lùng nhưng lại tỏa ra một sức hút mạnh mẽ. Anh có mái tóc đen, bóng mượt, đôi mắt sắc như dao, và vẻ ngoài không thể chối cãi của một người đàn ông thành đạt. Đó là Đinh Trình Hâm, Chủ tịch tập đoàn Đinh Thị, một người không chỉ nổi tiếng mà còn được ngưỡng mộ bởi vẻ đẹp hoàn hảo và trí tuệ sắc sảo.
Đinh Trình Hâm cúi xuống nhìn Gia Kỳ, ánh mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên khi thấy cậu bé đang ngồi bệt dưới đất, mắt lạc lõng như không thể nhận thức được hoàn cảnh xung quanh. Cậu bé có gương mặt thanh tú, nhưng sự trống rỗng trong đôi mắt khiến anh không khỏi cảm thấy một nỗi đau thầm lặng.
Đinh Trình Hâm _anh
Không sao chứ bé con?
Trình Hâm cúi người xuống, giọng nói anh ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy nghiêm túc.
Gia Kỳ không trả lời, chỉ nhìn anh một lúc lâu, như thể không hiểu anh đang nói gì. Em chỉ khẽ lắc đầu, đôi tay vô thức siết chặt vạt áo của mình. Cái cảm giác lạ lẫm khi có ai đó hỏi han làm Gia Kỳ cảm thấy khó chịu, như thể thế giới này quá xa vời đối với em.
Trình Hâm đứng lên, nhìn xung quanh và nhận ra rằng không có ai khác ở gần để giúp đỡ cậu bé. Anh nhìn lại Gia Kỳ, ánh mắt đầy quan tâm.
Đinh Trình Hâm _anh
Em bị lạc sao? Hay là có chuyện gì không ổn?
Anh không vội bỏ đi mà vẫn tiếp tục hỏi, kiên nhẫn và nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, Gia Kỳ vẫn im lặng. Em chỉ khẽ lắc đầu một lần nữa, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Em không biết phải nói gì, không biết làm sao để diễn đạt cảm xúc của mình. Mọi thứ xung quanh em quá lạ lẫm và khó hiểu.
Trình Hâm cảm thấy một sự lo lắng mơ hồ. Anh là người ít khi để cảm xúc chi phối công việc, nhưng khi nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Gia Kỳ, một điều gì đó trong anh bỗng trỗi dậy. Anh không thể để một đứa trẻ như vậy lang thang trên phố mà không có sự giúp đỡ.
Anh quyết định đưa tay hỏi em
Đinh Trình Hâm _anh
Đi theo anh nhé, anh sẽ đưa em về nhà. Ít nhất em sẽ không phải ở một mình ở đây.
Gia Kỳ ôm con gấu trong tay,em lưỡng lự rồi cũng đi theo anh
(Trình Hâm cũng chỉ mới hơn 20 thôi)
Đinh Trình Hâm _anh
/gọi xe đến đón/
Thì ra là anh đi chơi nên xe đậu ở một đường khác.Xe đến anh liền bế em lên xe rồi bản thân cũng vào xe về biệt thự
Đinh Trình Hâm đưa Gia Kỳ về nhà mình – một biệt thự lớn nằm ở ngoại ô thành phố, nơi không chỉ có những đồ vật xa hoa mà còn là không gian yên tĩnh, thanh bình. Anh đưa Gia Kỳ vào trong, dẫn em đến một phòng khách rộng rãi, nơi ánh sáng dịu nhẹ từ những cửa sổ lớn chiếu vào, tạo nên một không gian thoáng đãng, ấm áp.
Đinh Trình Hâm _anh
Dì không phải lo, hãy đi pha nước tắm và chuẩn bị quần áo cho em ấy
Đinh Trình Hâm _anh
Bé ngoan,em cho anh biết tên được chứ?
Anh ngồi xuống trước mặt em
Đinh Trình Hâm _anh
Ngoan lắm
Bà mang ly sữa ấm ra cho em
Mã Gia Kỳ _em
/Em không ngại mà bé ly lên uống/
Đinh Trình Hâm _anh
*Cũng đáng yêu đó*
Dì Lệ
Tôi pha nước cho bé rồi, tôi dẫn bé đi tắm nhẹ cậu?
Dì Lệ
Bé con ,theo ta đi tắm nhé
Hành động của Gia Kỳ nãy giờ khiến mọi người rất lạ,em hay mười khúc khích còn tự nói gì đó với chú gấu
Khi bà hỏi em,em lại không chú ý cho lắm
Đến khi và chạm vào người em
Tắm xong rồi bà mặc cho em bộ đồ gấu bằng lông mềm siêu ấm
Nhìn em như chú gấu con vậy
Dì Lệ
Cậu chủ, bữa tối cũng đã có cậu sẽ ăn chứ?
Đinh Trình Hâm _anh
Được rồi, dì đi làm việc của mình đi
Mã Gia Kỳ _em
A/chạy theo/
Đinh Trình Hâm _anh
Bé con,lại đây
Đinh Trình Hâm _anh
Đi ăn tối với tôi
Mã Gia Kỳ _em
Ăn, ăn/ háo hức/
Comments
Tuyền Nguyễn
hóng quá
2025-01-07
0
Baby Của Chì Chì 💜🩷
Hóng
2025-01-07
0