Câu chuyện vừa qua 2

t/g
t/g
Truyện chỉ là tưởng tượng của t/g.
_____
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//cảm thấy bất an// Có gì bà cứ nói//cười nhẹ//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
Thật ra tôi cứ lo An An//lo lắng//
Tay bà vỗ vỗ lên giường, ý nói dì Nguyệt đến ngồi cạnh mình.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Sao bà lại cảm thấy như thế ạ? //ngồi cạnh bà//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//quay sang nhìn dì// Tui cứ cảm giác sẽ có chuyện xui rủi sẽ xảy ra //bấn loạn//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//cầm lấy tay dì// Dì làm ơn... làm ơn... //giọng rưng rưng//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//xoa lưng an ủi// bà bình tĩnh rồi nói ạ.
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
Dì hứa với tôi... nếu có chuyện gì nhất quyết bảo vệ An An được không?//van xin//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//cười dịu dàng// Bà cứ yên tâm, bảo vệ cậu chủ là trách nhiệm của tôi mà, bỏ mạng tôi cũng dám mà, bà yên tâm.
Câu nói mang trách nhiệm nặng nề ấy sao qua giọng của dì lại có thể nhẹ nhàng đến vậy.
Dì Nguyệt được mẹ của cậu nhận làm giúp việc khi mới vừa kết hôn; sau khi bà Vân mang thai thì dì là người chăm sóc đặc biệt cho bà và là bảo mẫu khi cậu ra đời. Dì là người mà bà Vân tin tưởng nhất, dì cũng biết bà chủ đặt lòng tin lớn và dành nhiều sự quý mến ở mình, nên bước vào Đặng gia luôn toàn tâm toàn lực phục vụ cho ông bà.
Nếu có thế mạng cho cậu chủ nhỏ thì đối với dì là điều không cần phải cân nhắc, dù sao dì cũng như mẹ đỡ đầu của cậu.
_____
An Bình (Ba An)
An Bình (Ba An)
MỌI NGƯỜI ƠI, NHANH LÊN NÀO!
Ông Bình từ phòng khách gọi lớn, thúc giục cả nhà.
Bà Vân ẵm An An trên tay cùng với bảo mẫu bước chậm trãi xuống lầu. Người bà trùm kín, mặc quần áo tay dài, thêm cái áo khoác, vớ rồi thêm khăn choàng đầu.
Thật ra nói đi chơi là vậy nhưng chỉ là đi đến khám bệnh cho An (gần đây An bị sốt) rồi dạo mấy vòng ở ngoại ô mà thôi.
An Bình (Ba An)
An Bình (Ba An)
//chạy đến dịu vợ ân cần// //nhìn sang cậu// Đi thôi nào An An của ba.
Rồi cả nhà ba người cùng bảo mẫu và quản gia trên chiếc xe hơi bảy chỗ ổn định vị trí. Chuyến đi bắt đầu với linh cảm chẳng lành của bà Vân. Trên xe rôm rã tiếng cười giỡn nhưng bà cứ mãi thấy bất an, im lặng tập trung nhìn phía trước kính xe đảo rồi lại mắt liên tục xung quanh. Chiếc xe bon bon hướng đến bệnh viện...
ĐÙNG
Một vụ va chạm xảy ra.
Chiếc xe chở hàng từ đâu lao tới đối diện xe họ khi đang dừng đèn đỏ. Người dân xung quanh nháo nhào, la lớn kêu giúp đỡ, 'GỌI CẤP CỨU MAU LÊN'...
Trước lúc chiếc xe lao đến bà Vân nhận ra đều gì đó liền quay sang ôm chặt lấy bảo mẫu (dì Nguyệt bế An và bà Vân ngồi hàng ghế giữa).
_____
Sau một khoảng thời gian mê man, dì Nguyệt tỉnh dậy.
Đầu còn đau nhẹ, chân tay băng bó vài chỗ có lẽ vết thương của dì không đến nỗi nào.
Dì quan sát kĩ xung quanh căn phòng, nó yên ắng đến khó chịu.
Bất chợt nhận ra điều gì đó dì nhấn nút gọi bác sĩ liên hồi.
Bác sĩ
Bác sĩ
//chạy đến gấp gáp// Bệnh nhân có vấn đề gì?!!!
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Tôi không sao, tôi chỉ muốn hỏi tình hình của ông bà chủ và cậu chủ như thế nào thôi!!!
Bác sĩ
Bác sĩ
Ý cô là những người trong vụ tai nạn xe với cô?//giọng trầm xuống//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Đúng... đúng... //giọng hối thúc//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Họ sao rồi?
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Nặng lắm không? //bước xuống giường, nắm chặt tay bác sĩ//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Họ nằm phòng nào? Tôi đến thăm họ được chứ? //trở nên hoảng loạn//
Bác sĩ
Bác sĩ
//đỡ dì ngồi lên giường// 2 người đàn ông và một người phụ nữ đã không thể cứu được.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Hả!!! //sốc đến tuôn nước mắt//
Bác sĩ
Bác sĩ
Khi họ được đưa đến bệnh viện thì tim ngừng đập khá lâu rồi//thương tiếc//
Bác sĩ
Bác sĩ
Cô rất may mắn khi chỉ bị vài vết thương nhẹ, có lẽ vì được người phụ nữ kia che chắn nên không ảnh hưởng nhiều chỉ là do quá hoảng nên ngất đi...
Bác sĩ
Bác sĩ
Còn đứa bé...
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Đứa bé?!!!//ngước mặt nhìn chằm chằm vào anh//
Từ lúc nghe bác sĩ nói ông bà chủ mất Nguyệt đau sót, mất hết bình tĩnh, hai tai như bị ù không nghe thấy gì nữa nhưng nghe đến hai từ 'Đứa bé' thì choàng tỉnh...
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Cậu chủ ổn không? //nước mắt rơi lả chả//
Bác sĩ
Bác sĩ
Đứa bé đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vì mới một tháng rưỡi mà còn bị sốt nên tình trạng bất ổn hơn. Mấy hôm nay được các cô ý tá tận tình chăm sóc nên cũng đã ổn định hơn rồi cô có thể đến thăm.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Vậy bây giờ tôi vào liền được không //đứng bật dậy//
Bác sĩ
Bác sĩ
//giữ chặt tay cô// Khoan đã... để tôi kiểm tra lại các chỉ số sức khỏe cho cô rồi coi hãy đến đó.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Được, anh nhanh nhanh giúp tôi //khóc nấc lên//
Công ty lớn Đặng thị tiêu tàn sáp nhập vào tập đoàn ... thị, căn biệt thự giờ cũng là của người ta, vợ chồng Đặng gia vừa chấp nhận cuộc sống mới chưa được bao lâu cũng tạm biệt thế giới này. "Cậu chủ nhỏ của dì phải làm sao đây."
Hàng ngàn suy nghĩ tiêu cực chạy trong đầu của Nguyệt, ẵm cậu chủ đang ngoan ngoãn nằm trên tay mà lòng chua xót.
Nguyệt thương An lắm không muốn cậu lớn lên trong cái hoàn cảnh éo le, bản thân dì chỉ một mình nơi thành thị này không thể nuôi dưỡng cậu đàng hoàng. Nghĩ tới nghĩ lui mà khóc ròng mấy hôm. Ông bà chủ đã để lại căn hộ đang sống tạm cho dì từ lúc mua nó, dì quyết định bán nó đi để lo tang lễ cho ông bà, chăm đỡ An trước.
_____
Sau khi được xuất viện, lo xong tang cho ông bà thì quyết về quê cùng người nhà chăm sóc cậu chủ.
Trên đường đi Nguyệt có tạt ngang vào một cô nhi viện, dì định là sẽ xin ở đây ít bữa học hỏi cách chăm sóc trẻ nhỏ và tìm cách liên lạc với người thân.
Bất ngờ thay sau hai hôm dì ở đó thì Hoàng gia đến.
Hoàng gia là một trong những người bạn đã giúp đỡ cho Đặng gia, Hoàng thị góp công rất lớn cho sự lớn mạnh của nó.
Họ cũng thường xuyên đến thăm Đặng gia mấy lần nên dì rất nhanh nhận ra họ.
Một ý định loét lên trong đầu Nguyệt.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
"Nếu Hoàng gia là người tốt, thì họ có thể chăm sóc tốt cho cậu chủ nhà mình rồi, cậu chủ sẽ có cuộc sống hạnh phúc, không cần chịu khổ với tôi." //mắt ngấn lệ//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(sơ sinh): Oa..oa... //khóc quấy vì đói//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//dỗ dành// An An ngoan... An đừng khóc dì pha sữa cho con~ ngoan nào~
Đặng Thành An
Đặng Thành An
...
Nghe thấy tiếng trẻ nhỏ khóc ông bà Hoàng theo đó mà bước đến, thấy dì Nguyệt đang bồng cậu cũng khá bất ngờ, họ liền rạo bước nhanh đến mà hỏi thăm.
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Sao dì lại ở đây?
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Chào Chủ tịch Hoàng //chào kính trọng//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Đây là An An phải không?
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Dạ vâng thưa phu nhân.
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Tại sao bé nó ở đây? Ông bạn tui ra sao rồi vậy? //có chút lo lắng//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Thật ra... ông bà chủ tôi mất rồi //nức nở//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Hai người không nghe chuyện gì sao?
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Sao chứ?!!!
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Chúng tôi chẳng thấy tin tức gì cả chỉ biết tập đoàn bị bán đi thôi?//tiếc nuối//
Có lẽ tin tức về vụ tai nạn đã bị ém lại. Nhưng TẠI SAO?
Dì Nguyệt kể lại vụ việc cho họ.
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Ôi trời... bạn với nhau mà mày đi tao chẳng hay gì cả... //cười chua xót//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
//xoa lưng an ủi chồng// Vậy chị tính gửi An vô đây sao? //có chút không vui//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
K-không... bà đừng hiểu lầm tôi vô đây học một số thứ để chăm cậu chủ thôi, tôi không dám để cậu ở đây đâu //gấp gáp giải thích//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Được rồi, tôi tin chị //cười nhẹ//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//gượng cười//
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hay em à//quay sang nhìn vợ// mình nhận An làm con nuôi đi. Nó cũng là con bạn thân mình mà...
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Ờ ha... vậy đi dù gì gặp hôm nay cũng là cái duyên nếu mà đi sớm hơn hay trễ hơn mấy ngày thì có lẽ cũng không biết chuyện gì rồi.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ông bà nhận cậu chủ thật sao... thật ạ?//vui mừng đến phát khóc//
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Không dối... tôi sẽ đưa An An về chăm sóc tận tình, yêu thương hết mực, chị yên tâm! //cười nhẹ//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Nếu muốn chị có thể theo chúng tôi, đến Hoàng gia cùng chăm sóc An An.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Được vậy thì tốt quá tôi cảm ơn ông bà nhiều //cúi người cảm tạ liên tục//
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Rồi... rồi chúng ta đi thôi
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tôi bế An một chút //dang tay//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Dạ đây //nhẹ nhàng đưa qua//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
//nâng niu bồng lấy// An An đáng yêu quá, ngoan nào chúng ta về nhà thôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(sơ sinh): //dường như cảm nhận được sự chân thành nên không khóc khi bà Mai ẵm//
Hot

Comments

eli♤♡♡

eli♤♡♡

Cố lên tác giả, chúng tôi trông đợi sự tiếp tục của câu chuyện. 💪

2025-02-02

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play