[ TF Gia Tộc F4 ] Đứt Đoạn
「Chapter : 03」
Sau lần biểu diễn tại quán coffee âm nhạc, An Huyên và Lỗ Kiệt dường như trở nên thân thiết hơn trước.
Vào những buổi chiều rảnh rỗi, nếu không phải dành thời gian cho âm nhạc thì cũng là cùng nhau đi dạo quanh thị trấn, khám phá từng ngỏ ngách ở nơi đây.
Một buổi chiều nọ, khi ánh nắng kia đang bắt đầu dịu lại.
An Huyên ngồi cạnh khung cửa sổ của tiệm cà phê, lặng lẽ ngắm nhìn từng tia sáng vàng nhạt đổ xuống mái ngói đỏ phía xa.
Rồi em đột ngột quay đầu lại, đôi mắt sáng rỡ.
Lục An Huyên
Này! Cậu có muốn cùng tớ đến cánh đồng hoa cải ở ngoại ô không?
Giọng em ngân lên, như thể đó là ý tưởng chỉ vừa mới loé lên trong đầu.
Lục An Huyên
Tớ nghe nói hoa cải đang nở đó, cả cánh đồng vàng rực dưới ánh hoàng hôn.
Lục An Huyên
Nghe thôi cũng thấy tuyệt rồi!*phấn khích*
Lỗ Kiệt hơi ngẩn người, dời tầm mắt khỏi cây violin mà anh đang lau chùi.
Anh không quen với việc đi đâu xa, nhưng đôi mắt lấp lánh đầy phấn khích của em lại khiến anh chẳng đành lòng từ chối.
Sau một thoáng suy nghĩ, anh khẽ gật đầu, đôi môi hơi cong lên.
Vương Lỗ Kiệt
Được thôi, nhưng cậu có biết đường đi không đó?*nhướng mày*
Lục An Huyên
Biết chứ, tớ đã từng đến đó rồi đấy.*tự tin*
Em nói, giọng điệu tự tin vô cùng.
Em nhanh chóng thu dọn mọi thứ, nét mặt không giấu nỗi vẻ háo hức.
Lục An Huyên
Nhanh lên nào, chúng ta sẽ đến đó trước khi mặt trời lặn!
Lỗ Kiệt nhìn bóng dáng tràn đầy năng lượng của An Huyên, anh có cảm giác như sẽ có điều gì đó đặc biệt đang chờ đợi họ ở phía trước.
Anh khoác cây đàn violin lên vai, đôi chân rảo bước theo An Huyên rời khỏi tiệm cà phê.
An Huyên đi trước, đôi chân thoăn thoắt cứ như sợ rằng hoàng hôn sẽ đến trước khi họ kịp đến nơi.
Vương Lỗ Kiệt
Cậu có vẻ háo hức quá nhỉ?
Khác với dáng vẻ gấp gáp của em, Lỗ Kiệt vẫn chậm rãi theo sau em. Ý cười thoáng chốc hiện hữu trên khuôn mặt trầm tĩnh.
Lục An Huyên
Tất nhiên rồi! Cậu không thấy sao?
Lục An Huyên
Đây là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày, cũng đúng lúc hoa cải nở nộ.
Lục An Huyên
Vậy mà chúng ta lại có cơ hội đến ngắm nhìn, chẳng phải tuyệt lắm sao?
Giọng em vang lên, vừa nói em vừa quay lại. Nụ cười sáng bừng trên khuôn mặt.
Sau khi rời khỏi khu vực trung tâm, con đường bắt đầu dốc dần lên.
Trải dài giữa những ngọn đồi thoai thoải. Hai bên đường là những ruộng bậc thang xanh mướt, thấp thoáng bóng dáng người nông dân đang tất bật với công việc cuối ngày.
Mùi cỏ cây, đất đai hòa quyện vào làn gió, mang theo hương thơm dịu nhẹ, làm An Huyên hít một hơi thật sâu, cảm thấy lòng ngực như được lấp đầy bởi sự tươi mới của thiên nhiên.
Giọng em reo lên vui mừng khi đã lên tới đỉnh đồi. Trước mắt họ là cánh đồng hoa cải rộng lớn, trải dài đến tận chân trời.
Những bông hoa nhỏ xinh màu vàng rực rỡ hòa mình trong ánh hoàng hôn, tạo nên một khung cảnh vừa rực rỡ vừa dịu dàng.
Lỗ Kiệt dừng lại, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Anh không nói gì, chỉ mỉm cười như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.
An Huyên quay sang nhìn anh, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
Lục An Huyên
Đẹp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều đúng không?
Vương Lỗ Kiệt
Ừm, đẹp thật.*gật đầu*
Không đợi thêm giây nào, An Huyên nhanh chóng bước xuống con đường nhỏ dẫn vào giữa cánh đồng. Những bông hoa cải khẽ rung rinh trong gió, như đang vẫy chào người khách lạ.
Em dang rộng tay, chạy nhảy giữa những luống hoa, mái tóc dài tung bay trong gió, trông tựa như một nàng tiên nhỏ lạc giữa thiên nhiên.
Lỗ Kiệt đứng đó một lúc, ngắm nhìn em với ánh mắt dịu dàng.
Sau cùng, anh cũng bước xuống, mang theo cây đàn violin bên mình. Bước chân anh nhẹ nhàng, hòa vào âm thanh xào xạc của hoa cải, như thể sợ phá vỡ bầu không khí bình yên nơi đây.
An Huyên chạy được một đoạn thì chợt dừng lại giữa cánh đồng rồi xoay người lại gọi to.
Lục An Huyên
Lỗ Kiệt, nhanh lên nào! Cậu mà cứ chậm như vậy thì mặt trời sẽ lặn mất!
Anh mỉm cười, từng bước chân của anh bây còn chậm hơn cả lúc nãy như đang trêu tức em.
Nhưng dù vậy, ánh mắt của anh lại chưa từng một lần dời khỏi dáng vẻ vui tươi của em. Cứ thế mà chầm chậm tiến đến nơi em đang đứng.
Lục An Huyên
Lỗ Kiệt này*quay sang anh*
Lục An Huyên
Cậu đàn hay như vậy, liệu có thể đàn cho tớ nghe một bài ngay lúc này chứ?*mong chờ*
Lỗ Kiệt im lặng, thế mà lại bất giác gật đầu.
Anh đặt cây đàn xuống, mở hộp rồi cẩn thận kiểm tra dây đàn như một thói quen.
Sau đó, anh đứng giữa những bông hoa cải. Nâng đàn lên vai, vĩ kéo nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.
Âm thanh đầu tiên vang lên, trong trẻo như giọt sương sớm đọng trên cánh hoa. Giai điệu dần tràn ngập không gian, hòa vào tiếng gió và hương hoa, tạo thành một bản nhạc sống động nhưng cũng dịu dàng đến nao lòng.
An Huyên đứng cách đó không xa, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn anh, nụ cười trên môi dịu lại.
Khi khúc nhạc đạt đến cao trào, em không kìm được mà khẽ xoay một vòng giữa những bông hoa cải, như một vũ công đang hòa mình vào điệu nhạc. Mái tóc dài buông xõa theo từng bước chân, chiếc váy nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp, tất cả tạo nên một hình ảnh vừa rực rỡ vừa thơ mộng.
Khi tiếng đàn dần lắng lại, An Huyên bất ngờ nhặt một nhành hoa cải, bước lại gần Lỗ Kiệt. Em tinh nghịch cài nhành hoa lên mái tóc anh, bật cười:
Lục An Huyên
Hoàn hảo! Giờ thì trông cậu hệt như một người nghệ sĩ đang rong chơi giữa thiên nhiên.*giơ like*
Vương Lỗ Kiệt
*ngẩn người*
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, tiếng cười khẽ của anh đã thay thế cho sự ngẩn ngơ ban nãy.
Anh không nói gì, chỉ nhìn em bằng ánh mắt chứa đầy sự ấm áp. Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên im lặng, nhưng không hề gượng gạo.
An Huyên ngồi xuống giữa những luống hoa, lưng hơi ngả ra sau, hai tay vươn lên phía bầu trời.
Lục An Huyên
Nơi này thật yên bình, nhỉ?
Lục An Huyên
Thật tiếc khi hôm nay tớ quên đem theo máy ảnh.*bĩu môi*
Lỗ Kiệt cũng chậm rãi ngồi xuống, cây đàn đặt bên cạnh. Anh nhìn em thật lâu, rồi khẽ cất giọng nhẹ như mây.
Vương Lỗ Kiệt
Có những khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng sẽ mãi được ghi nhớ. Dù cho không được chụp lại thì kỷ niệm vẫn sẽ mãi lưu giữ trong tâm trí.
Vương Lỗ Kiệt
Vì vậy... Đừng lo lắng, chúng ta đã cùng nhau tạo nên một ký ức đẹp và lưu giữ những khoảng khắc đẹp nhất vào trong trí nhớ rồi.
An Huyên im lặng, đôi môi khẽ nở nụ cười. Cả hai ngồi đó, để cơn gió chiều nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương hoa cải lan tỏa khắp không gian.
Trên bầu trời, ánh hoàng hôn dần chuyển từ sắc vàng sang màu hồng cam dịu nhẹ, phủ lên cánh đồng một vẻ đẹp mộng mơ.
Không ai nói thêm lời nào nữa. Họ chỉ ngồi bên nhau, lặng lẽ tận hưởng những giây phút yên bình, để khung cảnh nơi đây trở thành một phần trong ký ức mà cả hai đều muốn giữ mãi.
「Cánh đồng hoa cải - Kỷ niệm của hai ta.」
Comments
Kishiya Aomei
*bây giờ
2025-01-20
0