[PangbowenxLiujialiang] Tao Xin Lỗi...
Chap 2
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, làm cậu có chút ngượng ngùng. Cậu nhìn quanh lớp rồi nhanh chóng tìm chỗ ngồi. Cậu chọn ngồi ở góc lớp, đó là nơi mà ít người chú ý nhất.
Nhưng khi cậu vừa ngồi xuống chưa được lâu, thì một giọng nói vang lên từ phía sau
Bàng Bác Văn [Hắn]
Học sinh mới tới sao ?
Bàng Bác Văn - Hắn ta là kẻ quyền lực nhất trong trường, là người ai cũng phải tránh xa
Bác Văn đứng ở cuối lớp, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Giai Lương
Lương không dám trả lời, chỉ dám cúi xuống, siết chặt vào vạt áo
Nhìn dáng vẻ nhút nhát của cậu, càng làm hắn thích thú. Từng bước chậm rãi tiến tới bàn của cậu.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, cậu giật nảy người. Hắn nhìn cậu từ trên xuống rồi cười
Bàng Bác Văn [Hắn]
Chào bạn !
Mấy đứa trong lớp bắt đầu quay sang phía chỗ cậu để xem kịch hay. Cậu có cảm giác như đang bị soi mói vậy. Hắn lại tiếp tục với giọng điệu thách thức
Bàng Bác Văn [Hắn]
Trông đồ rách nát thế!!!Bố mẹ mày nghèo đến nỗi không có cái áo nào bình thường cho con à ?
Bàng Bác Văn [Hắn]
Nghèo thì chắc mày cũng là thằng mọt sách thôi nhỉ ?
Cậu nghe mấy lời đó cũng tổn thương lắm đó chứ!!! Nhưng cậu chỉ im lặng thôi, cậu cũng không muốn gây rắc rối. Hắn thấy vậy thì được nước lấn tới, hắn cầm lấy cái cặp của cậu rồi đổ xuống nền nhà, vô tình chiếc ảnh của mẹ cậu rơi xuống
Hắn nhặt lên rồi cười nhạo cậu
Bàng Bác Văn [Hắn]
/Cười khẩy/ Lớn rồi mà còn nhớ mẹ à ? Mang cả ảnh của mẹ đi học
Lưu Giai Lương [Cậu]
Đưa đây cho tớ !!!
Bàng Bác Văn [Hắn]
Ấy !!! Không đấy !!! Sao tao phải đưa cơ chứ ???
Hắn cầm chiếc ảnh của mẹ cậu, truyền tay này qua tay khác. Cậu đi tới định giật lấy, nhưng hắn nhanh như chớp, giơ bức ảnh lên cao
Cậu nhón chân, cố với lấy nhưng không được. Đôi mắt cậu đỏ hoe, nhìn hắn nhưng hắn cũng chả quan tâm mà cười khẩy
Bàng Bác Văn [Hắn]
Có cái bức ảnh thôi mà cũng khóc sao ???
Bàng Bác Văn [Hắn]
Lớn rồi mà cứ ôm khư khư bức ảnh của mẹ vậy ? Mày đâu còn phải trẻ con đâu ?
Bàng Bác Văn [Hắn]
Hay mẹ mày chết rồi nên mở ảnh ra cho đỡ nhớ ?
T/G Chem Chép
Ê cái này có hơi ác nhưng t không có ý gì đâu nên đừng chửi t nha 😭😭😭
Cậu không nói gì, cúi gầm mặt xuống, nước mắt lăn dài trên má. Mỗi lời nói của hắn như con dao cứa vào tim em vậy "Lớn rồi mà còn nhớ mẹ à ?"; "Hay mẹ mày chết rồi nên mở ảnh ra cho đỡ nhớ ?"
Nước mắt cậu cứ thế tuôn rơi, không dám ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy dáng vẻ của em, không một chút động lòng mà khiêu khích
Bàng Bác Văn [Hắn]
Sao đấy ?!
Bàng Bác Văn [Hắn]
Khóc à ?
Bàng Bác Văn [Hắn]
Ô, thế là tao nói bừa cũng đúng chúng mày ạ!!!
Bàng Bác Văn [Hắn]
Ha, Tưởng học sinh mới ra sao
Bàng Bác Văn [Hắn]
Hóa ra là không có mẹ!!!
Hắn nói xong rồi nhìn qua đám bạn, cười lớn. Đám bạn xung quanh hắn ta cũng cười theo, làm tăng sự tổn thương cho cậu
Cậu chỉ biết đứng đó, đôi vai run rẩy vì uất ức, không dám ngẩng đầu lên nhìn những ánh mắt chế giễu của chúng nó. Một đứa trong đám của hắn lên tiếng
NVP
12: Có cái bức ảnh bé tí thôi, mà cũng khóc nữa
NVP
12: Về nhà có cái ảnh thờ của mẹ mày á. Lấy cái đó mang đi học nhìn cho rõ
Bàng Bác Văn [Hắn]
Nào đừng trêu bạn!!! Đừng trêu bạn!!!
Thấy cậu chỉ biết đứng khóc mà không làm khiến hắn cũng cảm thấy chán nản vứt bức ảnh xuống dưới sàn
Bàng Bác Văn [Hắn]
Trả đấy
Bàng Bác Văn [Hắn]
Cứ đứng khóc thút thít
Bàng Bác Văn [Hắn]
Đm chán chết đi được /Bỏ đi/
Cậu chạy tới nhặt lấy bức ảnh rồi ngồi vào ghế. Cậu xoa nhẹ bức ảnh, phủi một ít bụi mà nãy hắn đã dẵm lên bức ảnh
Lưu Giai Lương [Cậu]
*Nhất định mình sẽ giữ thật kĩ, không để rơi vào tay ai nữa...*
Comments
Gaidep cuto💤
ê t cắt lưỡi m bây giờ im chưa😞
2025-05-07
1
Gaidep cuto💤
móc chứ k có chửi
2025-05-17
1
meow.
t đấm vào cái mỏ m liền ?
2025-07-09
0