[RhyCap] Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 2
Sau hơn một tuần kiên trì đến thăm, Quang Anh cuối cùng cũng nhận được thông báo rằng Đức Duy đồng ý gặp anh.
Không giấu được sự vui mừng, anh nhanh chóng chuẩn bị những món đồ cậu thích: một túi bánh quy vị chocolate và con gấu bông mới.
Quang Anh bước vào phòng thăm gặp, nơi ánh sáng u ám từ chiếc đèn trên trần hắt xuống.
Đức Duy ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, đôi tay ôm chặt con gấu bông mà anh từng để lại.
Đôi mắt cậu không nhìn thẳng vào Quang Anh, chỉ dán vào khoảng không trước mặt.
Nguyễn Quang Anh
[khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt túi bánh xuống bàn]
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay em ăn chưa?
Nguyễn Quang Anh
Anh mang bánh quy đến này, vẫn là vị chocolate mà em thích.
Đức Duy chỉ đưa tay ra, lấy chiếc bánh từ túi rồi tiếp tục ngồi im lặng.
Anh cũng không vội vàng bắt chuyện, chỉ ngồi xuống ghế đối diện, mở túi hồ sơ ra, giả vờ lật xem các tài liệu, nhưng ánh mắt không ngừng quan sát cậu.
Nguyễn Quang Anh
[lên tiếng, giọng điềm tĩnh]
Nguyễn Quang Anh
Ở đây có lạnh không?
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy họ cho em một chiếc chăn mỏng quá.
Nguyễn Quang Anh
Lần sau anh sẽ mang chăn ấm đến nhé.
Lần này, Đức Duy khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Quang Anh thoáng chốc rồi lại cúi xuống.
Bàn tay cậu lướt qua những đường may trên con gấu bông, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
Hoàng Đức Duy
[cất giọng nhỏ xíu, khàn đặc]
Hoàng Đức Duy
Tại sao anh đến đây?
Quang Anh hơi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói chuyện, nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười, giọng nói vẫn giữ sự dịu dàng quen thuộc.
Nguyễn Quang Anh
Vì anh muốn giúp em.
Nguyễn Quang Anh
Anh biết em không phải là kẻ xấu như mọi người vẫn nghĩ.
Đức Duy không trả lời, chỉ chăm chú nhìn con gấu bông.
Lặng im kéo dài thêm vài phút trước khi cậu khẽ cười, một nụ cười nhạt nhòa, nhưng không hề có chút ấm áp nào.
Hoàng Đức Duy
Anh có nghĩ tôi là quái vật không?
Nguyễn Quang Anh
[đặt tay lên bàn, nghiêm túc nhìn cậu]
Nguyễn Quang Anh
Anh không nghĩ em là quái vật.
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ em là một người đã phải chịu rất nhiều tổn thương.
Nguyễn Quang Anh
Có thể mọi người không hiểu em, nhưng anh thì muốn hiểu.
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em để anh giúp em.
Những ngày sau đó, Đức Duy bắt đầu cho phép Quang Anh đến thăm thường xuyên hơn.
Ban đầu, cậu chỉ lặng lẽ ngồi nghe anh kể về những chuyện xảy ra trong ngày, từ những phiên tòa khó khăn đến những tình huống hài hước trong cuộc sống.
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay anh gặp một khách hàng thú vị lắm.
Nguyễn Quang Anh
[kể, vừa cười vừa mở túi bánh khác ra]
Nguyễn Quang Anh
Cô ấy khăng khăng kiện hàng xóm vì một cái cây rụng lá sang sân nhà mình.
Đức Duy nhìn anh, ánh mắt lơ đãng, nhưng bàn tay vẫn mân mê con gấu bông.
Thi thoảng, cậu lại bật ra một câu chẳng ăn nhập gì.
Hoàng Đức Duy
Lá rụng thì cứ quét đi, kiện làm gì.
Nguyễn Quang Anh
[bật cười, xoa đầu cậu]
Nguyễn Quang Anh
Đúng rồi, anh cũng nghĩ vậy.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng không phải ai cũng nghĩ đơn giản như em đâu.
Cậu không đáp lại, chỉ cúi đầu, ánh mắt thoáng một tia khó hiểu.
Một hôm, Quang Anh mang đến một cuốn sách tranh mà anh tìm thấy ở hiệu sách cũ.
Nguyễn Quang Anh
Cuốn này hay lắm.
Nguyễn Quang Anh
Em xem thử đi, tranh đẹp lắm.
Đức Duy cầm lấy cuốn sách, lật từng trang một cách chậm rãi.
Khi đến một bức tranh vẽ cảnh hoàng hôn, cậu dừng lại.
Hoàng Đức Duy
Tôi thích màu vàng.
Quang Anh thoáng ngạc nhiên, nhưng anh không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Đó là lần đầu tiên Đức Duy chủ động chia sẻ điều gì đó về bản thân.
Khi giờ thăm kết thúc, Đức Duy nhìn theo bóng Quang Anh rời đi, bàn tay vẫn ôm chặt con gấu bông.
Cậu không nói gì, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác khó gọi tên.
Cậu bắt đầu tự hỏi, tại sao người đàn ông này lại tốt với mình đến vậy?
Comments
Mát Cha La Te 🍼🍵
Avt con vợ cứu avt thằng chồng🥰
2025-06-06
3
ngỗng iuuu
tặng ảnh cái quần vịt
2025-05-04
4
𝘢𝘭𝘷𝘢𝘢 ᥫᩣ
e cx thích màu vàng nè anhhh ❤
2025-02-22
4