[RhyCap] Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 4
Một buổi sáng trời mưa, Quang Anh mang theo một chiếc áo khoác dày khi đến thăm Đức Duy.
Anh nhận ra thời tiết lạnh có thể làm cậu không thoải mái trong căn phòng giam lạnh lẽo.
Nhưng khi vừa bước vào phòng, Quang Anh thấy Đức Duy ngồi co ro ở góc giường, ánh mắt xa xăm, đôi môi mím chặt như đang chìm trong một thế giới khác.
Nguyễn Quang Anh
[đặt chiếc áo khoác lên bàn, nhẹ nhàng hỏi]
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay em có ổn không?
Thay vào đó, cậu khẽ lẩm bẩm một câu gì đó mà Quang Anh không nghe rõ.
Nguyễn Quang Anh
[kiên nhẫn ngồi xuống đối diện cậu, giọng trầm ấm]
Nguyễn Quang Anh
Em đang nghĩ gì?
Nguyễn Quang Anh
Anh ở đây mà.
Một lúc lâu sau, Đức Duy mới lên tiếng, giọng nói như vọng về từ một nơi xa xôi.
Hoàng Đức Duy
Tôi không nhớ mình đã làm gì ngày hôm đó.
Đây là lần đầu tiên Đức Duy nhắc đến vụ án mà cả thành phố đều kinh sợ.
Nguyễn Quang Anh
[hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh, gật đầu khích lệ]
Nguyễn Quang Anh
Không sao.
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta có thể từ từ nhớ lại, chỉ khi em muốn.
Những ngày tiếp theo, Quang Anh bắt đầu trò chuyện với Đức Duy về những ký ức cậu còn nhớ.
Anh cố gắng không ép buộc, chỉ để cậu tự nhiên mở lòng.
Một buổi tối, khi ánh đèn trong phòng thăm gặp mờ dần.
Hoàng Đức Duy
[đột ngột nói]
Hoàng Đức Duy
Ngày đó… trời cũng mưa.
Hoàng Đức Duy
Tôi nhớ mùi đất ẩm và tiếng sấm rền vang.
Quang Anh hơi ngạc nhiên nhưng không ngắt lời.
Hoàng Đức Duy
[tiếp tục nói, giọng nói ngày càng nhỏ dần]
Hoàng Đức Duy
Có người đã hét lên.
Hoàng Đức Duy
Tiếng hét đó… rất chói tai.
Hoàng Đức Duy
Rồi sau đó… tôi không nhớ nữa.
Cậu siết chặt con gấu bông trong tay, hơi thở trở nên gấp gáp.
Quang Anh nhận ra cậu đang hoảng loạn.
Anh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giọng nói đầy trấn an.
Nguyễn Quang Anh
Ổn rồi, Đức Duy.
Nguyễn Quang Anh
Em không cần nhớ ngay bây giờ.
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta có thời gian, anh sẽ không rời đi đâu.
Đức Duy ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ướt nhòe nước nhưng không có giọt nước mắt nào rơi.
Hoàng Đức Duy
Tại sao anh không sợ tôi?
Nguyễn Quang Anh
[đáp ngay mà không cần suy nghĩ]
Nguyễn Quang Anh
Vì anh thấy em không đáng sợ.
Nguyễn Quang Anh
Anh chỉ thấy em là một người cần được giúp đỡ.
Hoàng Đức Duy
[bất ngờ hỏi Quang Anh]
Hoàng Đức Duy
Anh từng sợ hãi điều gì chưa?
Quang Anh thoáng ngẩn người.
Anh nhìn vào ánh mắt của Đức Duy, như muốn cân nhắc liệu mình có nên nói thật.
Nguyễn Quang Anh
Anh từng sợ cô đơn.
Nguyễn Quang Anh
Thực ra, anh vẫn sợ.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh không cho phép mình gục ngã vì nỗi sợ đó.
Đức Duy lặng thinh một lúc lâu.
Hoàng Đức Duy
[chậm rãi nói, như thể tự nhủ với bản thân]
Hoàng Đức Duy
Cô đơn không làm tôi sợ.
Hoàng Đức Duy
Tôi quen rồi.
Quang Anh nghe những lời đó, lòng đau nhói.
Anh khẽ chạm vào đầu Đức Duy, xoa nhẹ như một cách an ủi.
Lần này, Đức Duy không né tránh.
Hôm sau, Quang Anh mang đến một bức ảnh chụp khung cảnh bình minh từ một chuyến đi cắm trại mà anh từng tham gia.
Nguyễn Quang Anh
[đưa bức ảnh cho Đức Duy]
Nguyễn Quang Anh
Anh muốn đưa em đến một nơi như thế này.
Nguyễn Quang Anh
Em có muốn không?
Đức Duy nhìn bức ảnh rất lâu, đôi mắt hơi dao động.
Một câu trả lời tưởng như chẳng liên quan bật ra.
Hoàng Đức Duy
Mẹ tôi từng hứa sẽ đưa tôi đi biển.
Hoàng Đức Duy
Nhưng bà không bao giờ làm.
Quang Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, không nói gì.
Thay vào đó, anh khẽ nhấc tay, đặt lên bàn tay của Đức Duy đang cầm bức ảnh.
Một cử chỉ nhỏ nhưng đầy ấm áp.
Nguyễn Quang Anh
Nếu em muốn, sau khi tất cả chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa em đi bất cứ đâu.
Nhưng lần đầu tiên, cậu nhìn Quang Anh với ánh mắt không còn lạnh lẽo, mà ẩn chứa chút gì đó giống như niềm tin mong manh.
Hoàng Đức Duy
[lẩm bẩm, đủ để Quang Anh nghe thấy]
Hoàng Đức Duy
Có lẽ anh không giống họ.
Comments
Cuộc đời t hận SE 😭😭🤧
đg mood lắm nhưng em nhìn avt anh em ko chịu đc thề chứ
2025-06-15
3