[RhyCap] Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 3
Quang Anh tiếp tục đến thăm Đức Duy thường xuyên, mang theo những món quà nhỏ nhặt mà anh nghĩ cậu sẽ thích: bánh quy, gấu bông, và cả những cuốn sách tranh.
Sự kiên nhẫn của anh dần khiến Đức Duy mở lòng hơn, dù rất chậm rãi và dè dặt.
Một ngày nọ, Quang Anh mang đến một tấm hình chụp một con mèo con với đôi mắt tròn xoe và bộ lông trắng muốt.
Nguyễn Quang Anh
[đặt bức ảnh xuống bàn]
Nguyễn Quang Anh
Hôm qua anh gặp nó trước cửa văn phòng.
Nguyễn Quang Anh
Trông nó giống một cục bông biết đi.
Nguyễn Quang Anh
Nếu được nuôi một con mèo, em thích mèo thế nào?
Đức Duy nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu.
Hoàng Đức Duy
[khẽ nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt đầy mỉa mai]
Hoàng Đức Duy
Mèo cũng sợ tôi thôi.
Hoàng Đức Duy
Động vật cũng biết cảm giác sợ hãi.
Câu nói đó khiến Quang Anh khựng lại.
Anh nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và những câu nói sắc bén của Đức Duy là một trái tim đã từng chịu rất nhiều tổn thương.
Hôm sau, Quang Anh mang theo một tập hồ sơ, bên trong là thông tin chi tiết về cuộc đời của Đức Duy mà anh đã âm thầm điều tra.
Anh đã nghe về gia đình cậu: cha mẹ ly hôn khi cậu còn nhỏ, mẹ tái hôn và thường xuyên bạo hành cậu bằng những lời lẽ cay nghiệt.
Mẹ Duy
Không ai cần mày cả!
Những câu nói đó đã trở thành tiếng vọng không dứt trong tâm trí của Đức Duy.
Càng đọc hồ sơ, Quang Anh càng cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Anh cầm những tài liệu đó đến gặp Đức Duy, nhưng không nhắc đến ngay.
Thay vào đó, anh chỉ kể về một ngày làm việc mệt mỏi của mình.
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay anh gặp một khách hàng cãi nhau với hàng xóm chỉ vì cái bóng cây đổ qua sân.
Nguyễn Quang Anh
Em thấy sao?
Nguyễn Quang Anh
Có đáng không?
Hoàng Đức Duy
[lặng lẽ cắn một miếng bánh, ánh mắt trống rỗng]
Hoàng Đức Duy
Người ta lúc nào cũng thích đổ lỗi.
Hoàng Đức Duy
Dễ hơn là tự chịu trách nhiệm.
Quang Anh im lặng quan sát cậu.
Nguyễn Quang Anh
[đặt tập tài liệu xuống bàn, đẩy nhẹ về phía Đức Duy]
Nguyễn Quang Anh
Anh tìm hiểu một chút về gia đình em.
Nguyễn Quang Anh
Nếu em không muốn, anh sẽ không ép.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nếu em sẵn sàng, anh muốn nghe câu chuyện của em.
Đức Duy khựng lại khi nhìn thấy những tờ giấy trước mặt.
Hoàng Đức Duy
[ánh mắt tối sầm, bàn tay vô thức siết chặt con gấu bông]
Hoàng Đức Duy
Anh nghĩ tôi sẽ kể gì?
Hoàng Đức Duy
Nghĩ rằng tôi muốn ai đó hiểu sao?
Hoàng Đức Duy
Họ đâu có quan tâm.
Nguyễn Quang Anh
[mỉm cười, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi]
Nguyễn Quang Anh
Anh quan tâm.
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em muốn nói, anh sẽ luôn ở đây.
Ngày hôm sau, Đức Duy ngồi đối diện Quang Anh, tay cầm một mẩu bánh quy nhưng không ăn.
Hoàng Đức Duy
Hồi nhỏ, tôi cũng có một con gấu bông.
Hoàng Đức Duy
Đó là món quà duy nhất mẹ tôi tặng trước khi bà cưới người khác.
Hoàng Đức Duy
Nhưng rồi bà ấy xé nó, ngay trước mặt tôi, chỉ vì tôi làm đổ sữa ra bàn.
Quang Anh nghe, không chen ngang.
Ánh mắt anh dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhặt của Đức Duy, nhận ra rằng mỗi câu nói của cậu đều là một nỗi đau bị chôn giấu từ lâu.
Hoàng Đức Duy
Sau đó, tôi không bao giờ giữ thứ gì cho mình nữa.
Hoàng Đức Duy
Mọi thứ đều sẽ bị phá hủy, giống như tôi thôi.
Quang Anh cảm thấy nghẹn lại.
Anh không nói lời an ủi, chỉ khẽ vươn tay xoa đầu Đức Duy.
Ban đầu, cậu hơi giật mình, nhưng không né tránh.
Đó là lần đầu tiên trong đời, Đức Duy cảm nhận được sự ấm áp từ một người khác.
Buổi thăm hôm đó kết thúc, Quang Anh rời đi với một nỗi nặng lòng.
Trợ lý
Sao anh quan tâm đến cậu ta như vậy?
Trợ lý
Dù anh có cố gắng, pháp luật cũng sẽ không tha cho cậu ta đâu.
Nguyễn Quang Anh
[cười nhạt]
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ, vì tôi thấy mình trong cậu ấy.
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta đều là những tâm hồn méo mó, chỉ khác là tôi học được cách giấu nó đi.
Trợ lý nhìn anh, trong mắt thoáng hiện sự lo lắng, nhưng không nói thêm gì nữa.
Trong phòng giam, Đức Duy ngồi ôm con gấu bông, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không.
Lần đầu tiên, cậu không cảm thấy bản thân cô độc.
Comments
tg đã nghỉ hưu
Ê nó kiểu .....hay vãi ý
2025-02-20
2
Jolly Juice
như ở Mỹ z má^^
2025-06-26
1
Zii
Sao nó vô lý dữ, anh bịa đúng không?😇
2025-05-14
2