“Bệ hạ.” Nghi Phúc chờ cả ngày bên ngoài rừng Thanh Lâm, nó không dám đi đâu chỉ có thể trong mong gia nhà mình vui vẻ mà về sớm một chút.
Thấy trời sắp lặn mất mà người còn chưa về nó liền muốn phái người đi tìm, cũng mai Bệ Hạ nhà nó đã về. Còn mang theo ‘quà’?
Đoan Cảnh Khải vứt xác con hổ cùng bộ da xuống, “Xử lý chút đi.”
“Dạ, dạ.” Nghi Phúc hoảng hồn nhìn mớ hỗn độn trên đất, ôi trời ơi, Bệ Hạ nhà nó thật dũng mãnh!
Hắn đi được phân nửa lại ngừng lại, quay người nói với Nghi Phúc, “Rừng Thanh Lâm trước nay có ai vào chưa?.”
Nghi Phúc mém nữa đụng đầu vào người hắn ngẩn người, “Không có, trước nay rừng Thanh Lâm như cấm địa của Thái Hòa ta. Nếu có người vào cũng chưa chắc có thể ra….Bệ Hạ là cửu ngũ chí tôn, phước lớn mệnh lớn tất nhiên là không sao.”
“Ừ.” Hắn gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
“Bệ, bệ hạ.” Nghi Phúc nói, “Phía Thái Hậu….”
“Mặc kệ bà ta.” Hắn cắt ngang lời nó, không vui nói.
Chùa Vạn Phúc.
Rầm!
“Ngươi nói, tại sao Bệ Hạ không đến?!.” Phía trong nhã phòng phía Tây Viện, thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đoan trang ngồi trên chiếc ghế gỗ đơn sơ, nàng ta vừa quăng chiếc ly thứ mười trên bàn vừa giận dữ hướng phía người hầu trút giận.
“Họ nói, nói là Bệ Hạ giữa đường ngẫu hứng đến rừng Thanh Lâm đi dạo….Nên là, chậm trễ.” Nô tì bị chiếc ly quăng trúng người chỉ biết run rẩy quỳ nói, trên người nàng bị đổ nước trà nóng từ ly, cả người đau rát nhưng không dám khóc chỉ có thể run run nói.
Choang!
Thêm một chiếc ly nữa vỡ vụn.
“Thái Hậu kêu ngài ấy đến chùa cầu duyên ngài ấy không đến mà đến cái nơi tà ma đó làm gì!.” Nàng ta tức giận hơn, gương mặt cũng vặn vẹo theo.
Lần gặp mặt này vốn là Thái Hậu cố ý sắp xếp.
Từ lúc Khải Hoàng tức Đoan Cảnh Khải lên ngôi đến nay hậu cung chưa có người nào, nhiều lần thúc giục bắt ép không thành Thái Hậu chỉ có thể cưỡng ép hắn lên Chùa Vạn Phúc cầu duyên.
Mà nàng, là cháu gái dòng tộc của Thái Hậu, con gái của Thượng Thư triều đình vốn được sắp xếp đến đây để gặp mặt hắn, tạo ‘duyên trời’ cho Đoan Cảnh Khải. Thế mà cái gì đây?! Chờ cả ngày bóng ma còn không thấy huống hồ là Hoàng Đế! Tức chết nàng ta rồi!.
“Bệ Hạ hiện tại ở đâu?.” Dù tức giận đến mấy thì hành tung Hoàng Đế vẫn quan trọng hơn.
“Bệ Hạ, Bệ Hạ đã về Hoàng Cung rồi ạ….” Nô tì run rẩy nói.
Tô A Vận tức giận đến không nói nên lời, mười mấy năm nay đây là lần nàng tức giận nhất!
“Còn ở đó làm gì?! Đi về!.” Nàng ta bậc dậy nói, “Báo cho Thái Hậu biết!.”
“Vâng.” Nô tì như được đại xá cúi đầu đi truyện lệnh.
Hôm sau, Trì Ngọc lại ngoi lên mặt hồ, y bơi dọc theo bờ hồ tìm vài con cá mập đang tắm nắng ban sáng.
Sau khi chọn được một con to béo y liền nắm nó bơi lại tảng đá gần bờ hồ, chiếc đuôi khẽ đung đưa qua lại, mấy con cá nhỏ không sợ y mà con bao quanh lấy đuôi y. Trì Ngọc dùng đuôi đẩy chúng ra, như hôm qua dùng ngón tay rách bụng cá, cắt từng lát mỏng bỏ vào miệng.
Y sắp ngán cấy món này rồi!
Không có lửa không nướng được cá, chỉ có thể ăn mỗi món này!
Trì Ngọc tức giận ôm cái đuôi lên khỏi mặt nước, ngồi ngắm nghía cái đuôi của bản thân rồi tự mê mẩn.
A, đúng là nhân ngư khiến người ta mê mệt mà!
Trì Ngọc chán đến nổi không có hứng ăn, y ngồi trên tảng đá đếm từng cái vẩy trên đuôi, lặng lẽ đếm đến hết ngày.
Hoàng Cung, Thái Hòa Điện.
Đoan Cảnh Khải sau khi phê duyệt xong tấu chương liền ngồi uống trà tự đánh cờ với bản thân.
Bỗng nhiên hắn hỏi Nghi Phúc, “Rừng Thanh Lâm tại sao không có ai vào thế.”
Nghi Phúc hầu hạ bên cạnh vội đáp, “Bẩm Bệ Hạ, nô tài nghe bảo lúc trước có rất nhiều người vào nhưng không thấy ra, bá tánh đồn thổi bên trong có yêu quái. Nhưng một phần cũng do không có đường đi, cây cối rậm rạp che khuất ánh sáng làm cho người ta sợ hãi thôi ạ.”
“Ồ.” Hắn không tỏ ý kiến, lúc đánh được một con cờ nữa lại hỏi, “Dạo này có chuyện gì mới không.”
Nghi Phúc cho người hầu lui, tự mình cầm lấy quạt tay quạt cho hắn, “Có ạ.”
“Nghe nói vài ngày trước Khế Hàn Quốc có bắt được một nhân ngư, đã đem hiến cho Hoàng Đế rồi ạ.” Nghi Phúc nhỏ giọng nói, chuyện bắt được nhân ngư không phải trước nay chưa từng có, chỉ là cực kì kiếm có. Nó nhớ lần bắt được nhân ngư lần trước đã hơn một trăm ba mươi năm rồi đi. Sử sách cũng lưu lại thông tin nhân ngư bị bắt ở các triều trước nên việc này cũng không làm chấn động gì, có điều nhân ngư là vật hiếm.
Lần bắt được nhân ngư đầu tiên phải kể đến hơn ngàn năm trước, tổ tiên họ tin rằng ăn thịt uống máu nhân ngư có thể trường sinh kết quả vẫn chết đi như người thường, từ đó tin đồn ăn thịt nhân ngư có thể trường sinh cũng biến mất. Nhân ngư trở thành vật hiếm lạ để ngắm nhìn nuôi sủng mà thôi.
“Nghe nói là nhân ngư cái dáng vẻ xinh đẹp yêu mị, hiện tại đã bị nuôi nhốt trong cung Hoàng Đế Khế Hàn rồi.” Nghi Phúc nói thêm, nó nghĩ nhân ngư này chắc là trở thành vật sỡ hữu của lão Hoàng Đế kia rồi.
“Nhân ngư à.” Đoan Cảnh Khải cong môi.
Updated 33 Episodes
Comments
꧁『𝙍𝙐𝘽𝙄』꧂²ĸ₈
Cá mập ở biển mà :)))
2025-05-11
2
Châu Sa
cá mập nào ở hồ dị con trai
2025-03-07
4
Bird🤡
hónggggg/Rose/
2025-01-22
1