(Englot) Nhật Ký Bên Chị (Phần1)
Chương 3: Đồ vô dụng
Trịnh tổng (tác giả)
Tháng 3 là tháng đau khổ
Trịnh tổng (tác giả)
Hihi nên ra truyện ngược nhiều
Charlotte
* khệ nệ bưng bữa sáng lên phòng cô *
Nàng đã dậy từ rất sớm, cẩn thận nấu từng món mà cô thích.
Charlotte
* Bàn tay nhỏ bé có vài vết cắt do hôm qua lỡ làm bể ly, nhưng nvẫn vui vẻ lắm.*
Charlotte
Hôm nay chị sẽ vui, không giận em nữa…
Charlotte
* gõ cửa phòng, giọng nhẹ nhàng*
Charlotte
* xoay nắm cửa, cẩn thận đẩy vào*
Charlotte
* thấy cô nằm trên giường, chăn quấn ngang người, gương mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng.*
Charlotte
* rón rén bước tới, cười tươi *
Charlotte
Chị ơi, dậy ăn sáng nha?
Engfa
* vẫn nhắm mắt, chẳng buồn đáp*
Charlotte
* nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó hí hửng đặt khay xuống, cúi người ghé sát cô *
Charlotte
Em đút cho chị ăn nhé?
Charlotte
*vừa mới nói xong, cổ tay nàng đã bị cô siết chặt*
Engfa
*mở mắt, giọng bực dọc*
Charlotte
Em… em gọi chị dậy
Engfa
* hất mạnh tay nàng ra, khiến nàng ngã ngửa xuống đất.*
Engfa
Đừng có đụng vào tôi! Cô không biết phiền là gì sao?
Charlotte
* cuống quýt ngồi dậy, ánh mắt đầy sợ hãi *
Charlotte
Em xin lỗi… Em chỉ muốn chị ăn sáng thôi…
Engfa
* liếc nhìn khay đồ ăn trên bàn, gương mặt càng đanh lại*
Engfa
Cô lại định làm trò gì đây? Hối lộ tôi à?
Charlotte
Không! Em chỉ muốn chị yêu em…
Engfa
Vậy thì bước ra ngoài kiếm tiền đi
Engfa
Đừng suốt ngày ở nhà ăn bám
Charlotte
Nhưng lúc trước chị nói sẽ nuôi em mà
Engfa
Tôi càng nuôi cô tôi thấy chẳng được gì
Engfa
Ở nhà làm mấy công việc đó có mệt bằng tôi phải ra ngoài kiếm tiền không?
Engfa
* nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói lạnh lùng đến mức bóp nghẹt tim nàng*
Charlotte
* khẽ rùng mình, tim bỗng dưng đau nhói*
Charlotte
*nắm chặt vạt áo, giọng nói lí nhí*
Charlotte
Em… em làm gì để chị chán em vậy?
Engfa
Vì cô không làm ra tiền
Engfa
Tốt nhất chết khuất mắt tôi đi
Câu nói ấy như một nhát dao cứa sâu vào trái tim nhỏ bé của nàng
Charlotte
* muốn khóc, nhưng lại cố cười*
Charlotte
Không sao… Nếu chị ghét em… em sẽ ngoan… em sẽ không làm phiền chị… Chị đừng đuổi em đi nhé?
Engfa
* nhìn nàng, cảm giác chán ghét dâng lên tận cổ*
Engfa
Cô không cần phải ngoan. Chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt tôi là được.
Charlotte
* cúi đầu, lặng lẽ ôm khay đồ ăn rời khỏi phòng*
Bước chân nàng chậm rãi, yếu ớt.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa vào chén cháo còn đang bốc khói.
Charlotte
* ngồi co ro dưới bếp, mắt dán vào bát cháo đã nguội ngắt trên bàn.*
Nàng đã nấu rất ngon, vậy mà cô không chịu ăn.
Charlotte
* cắn môi, thì thầm một mình*
Charlotte
Chắc tại em phiền chị quá… Ngày mai em sẽ không gọi chị nữa…
Nàng tự an ủi bản thân, rồi cúi xuống ăn nốt phần cháo nguội. Đói lắm, nhưng cháo đắng nghét, nuốt xuống cũng thấy nghẹn.
Engfa
* khoanh tay đứng trước cửa sổ, ánh mắt vô thức nhìn xuống sân vườn.*
Bên dưới, một thân ảnh nhỏ bé đang lặng lẽ ngồi chơi với chú cún nhỏ
Từ khi nào, nàng đã trở thành một thói quen phiền phức trong cuộc sống của cô?
Dù có đuổi, nàng vẫn cứ lẽo đẽo bám theo.
Dù bị đánh mắng, nàng vẫn cứ cười với cô
Và dù cô có ghét bỏ đến mức nào… nàng cũng chẳng bao giờ bỏ đi.
Engfa
* bực bội kéo rèm, tự nhủ rằng mình không cần quan tâm.*
Nhưng ngay cả khi nhắm mắt, hình ảnh cô gái ngốc nghếch ấy vẫn quẩn quanh trong tâm trí cô
Charlotte
* rón rén bưng một cốc sữa ấm lên phòng cô *
Nàng nhớ cô thích uống sữa vào buổi sáng, nên cố ý hâm nóng vừa đủ, cẩn thận bưng lên mà không làm đổ một giọt nào.
Charlotte
* đứng trước cửa phòng, nhưng không dám gõ*
Cô đã bảo nàng đừng xuất hiện trước mặt cô nữa.
Charlotte
* cắn môi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng lặng lẽ đặt cốc sữa xuống trước cửa, rồi quay người đi*
Nhưng nàng vừa bước xuống cầu thang, cánh cửa phòng đã mở ra.
Trịnh tổng (tác giả)
Tác giả viết mà nhói lòng
Trịnh tổng (tác giả)
Huhu khóc luôn quá
Comments