Trảm Thần Phàm Trần Thần Vực
Chương 2: Thiên Sứ trên Mặt Trăng
Bác sĩ Lý
Xin chào, ta là bác sĩ của bệnh viện tâm thần Dương Quang. Họ Lý.
Khi Lâm Thất Dạ đẩy cửa bước vào, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ đứng dậy, mỉm cười chào.
Lâm Thất Dạ
//Nhướng mày, ngạc nhiên// Trước giờ không phải đều là Hàn y sinh đến sao?
Bác sĩ Lý
//Cười// Hàn y sinh năm ngoái đã được thăng chức làm phó viện trưởng rồi.
Lâm Thất Dạ
//Khẽ gật đầu// À, thì ra là vậy.
Đợi Lâm Thất Dạ ngồi xuống, bác sĩ Lý ho nhẹ một tiếng, lấy ra một chồng hồ sơ bệnh án từ trong túi.
Bác sĩ Lý
Ngại quá, vì tôi vừa mới tiếp nhận, nên còn chưa rõ lắm về tình trạng của cậu.
Bác sĩ Lý
Tôi muốn hỏi vài điều cơ bản trước...
Bác sĩ Lý
Cậu tên là...Lâm Thất Dạ?
Bác sĩ Lý
Năm nay mười bảy tuổi?
Bác sĩ Lý
Ừm... //Trầm ngâm nhìn vào hồ sơ//
Bác sĩ Lý
Theo ghi chép, mười năm trước, cậu bị mất thị lực và do một vài vấn đề được đưa đến bệnh viện của chúng ta?
Bác sĩ Lý
//Đắn đo// Cậu có phải...từng đổi tên không?
Lâm Thất Dạ
//Sững người// ... Không có. Vì sao lại hỏi vậy?
Bác sĩ Lý
//Gãi đầu ngượng ngùng// Khụ khụ... Tôi chỉ hơi thắc mắc thôi.
Bác sĩ Lý
//Chỉ vào phần thông tin trong hồ sơ bệnh án//
Bác sĩ Lý
Cậu nhìn xem, cậu mất thị lực cách đây mười năm, khi đó ngươi vừa tròn bảy tuổi.
Bác sĩ Lý
Nhưng cái tên Lâm Thất Dạ này... làm tôi nghĩ liệu có phải cậu đổi tên sau khi bị mù.
Lâm Thất Dạ
//Lắc đầu// Không. Tôi chưa từng đổi tên.
Lâm Thất Dạ
Ngay từ khi tôi chưa sinh ra, cha mẹ tôi đã quyết định đặt cho ta cái tên này.
Bác sĩ Lý
Vậy thật là... khá đặc biệt.
Bác sĩ Lý nói nửa chừng, nhưng nhận ra lời nói không hợp lễ, vội vàng ngậm miệng.
Lâm Thất Dạ
Quả thật khá đặc biệt. //Không để ý, nhàn nhạt nói//
Bác sĩ Lý
Ừm... Trong hồ sơ không ghi rõ chi tiết về tai nạn khiến cậu mất thị lực và gặp vấn đề tinh thần.
Bác sĩ Lý
Cậu có thể kể thêm cho tôi không?
Bác sĩ Lý
//Bổ sung thêm// Tất nhiên, tôi không có ý làm phiền cậu.
Bác sĩ Lý
Việc hiểu rõ hơn tình trạng của bệnh nhân sẽ giúp việc điều trị hiệu quả hơn.
Bác sĩ Lý
Nếu cậu không muốn, tôi cũng sẽ không ép buộc.
Lâm Thất Dạ
//Chậm rãi lên tiếng//
Không có gì không thể nói... Chỉ là, ông chưa chắc sẽ tin.
Lâm Thất Dạ
Có khi ông còn nghĩ đến việc đưa tôi trở lại bệnh viện tâm thần.
Bác sĩ Lý
Không, không, không! //Vội vàng khoát tay, cười nói//
Bác sĩ Lý
Cậu đừng nghĩ nghiêm trọng như vậy. Chúng ta chỉ đang trò chuyện giữa bạn bè thôi.
Bác sĩ Lý
Kể cả cậu nói với tôi rằng cậu bị Thái Thượng Lão Quân kéo vào lò luyện đan, tôi cũng sẽ tin.
Lâm Thất Dạ
//Trầm ngâm, khẽ gật đầu//
Lâm Thất Dạ
... Khi còn bé, tôi thích thiên văn.
Bác sĩ Lý
Ừm, sau đó thì sao?
Lâm Thất Dạ
Đêm đó, tôi nằm trên mái nhà để ngắm nhìn mặt trăng.
Bác sĩ Lý
//Mỉm cười// Ngươi nhìn thấy gì? Thỏ Ngọc sao? Hay Hằng Nga, Chú Cuội thế?
Lâm Thất Dạ
//Lắc đầu, nói tiếp// Không. Ta nhìn thấy...một thiên sứ.
Lâm Thất Dạ
//Khoa tay// Một màn ánh sáng màu vàng óng bao phủ bên trong.
Lâm Thất Dạ
Một bức tượng mọc ra sáu cánh chim màu trắng - Sí Thiên Sứ.
Gian phòng lặng yên trong thoáng chốc.
Bác sĩ Lý
//Vẻ mặt ngờ vực// Thiên Sứ?
Bác sĩ Lý
Vậy người đó đang làm gì?
Lâm Thất Dạ
Không làm gì cả.
Lâm Thất Dạ
Nó giống như một pho tượng bằng vàng, ngồi yên trong một ngôi đền khổng lồ trên mặt trăng.
Lâm Thất Dạ
Ngẩng đầu nhìn Địa Cầu... tựa như đang canh gác.
Bác sĩ Lý
//Dụi mắt, cố nén tiếng thở dài// Thất Dạ, cậu có biết mặt trăng cách Địa Cầu bao xa không?
Lâm Thất Dạ
Gần 400.000 km. //Giọng bình thản//
Bác sĩ Lý
Đúng vậy, gần 400.000 km.
Bác sĩ Lý
Ngay cả với kính thiên văn hiện đại nhất, chúng ta cũng chỉ nhìn được mặt ngoài của mặt trăng.
Bác sĩ Lý
Vậy mà năm đó, khi cậu mới bảy tuổi, chỉ nằm trên mái hiên lại có thể nhìn thấy Thiên Sứ trên mặt trăng?
Lâm Thất Dạ
Không phải tôi nhìn thấy hắn. //Nhẹ giọng nói//
Lâm Thất Dạ
Là hắn nhìn thấy tôi. Tôi chỉ ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt như bị hắn kéo qua không gian, đối mặt với hắn.
Bác sĩ Lý
Nói vậy là cậu bị ép buộc.
Lâm Thất Dạ
Xem là như thế đi. Nếu không, làm sao tôi thấy được mặt ngoài của mặt trăng?
Lâm Thất Dạ
Tôi đâu có Thiên Lý Nhãn.
Bác sĩ Lý
Nhưng nếu trên mặt trăng thực sự có một Thiên Sứ, vì sao nhiều năm qua không ai phát hiện?
Lâm Thất Dạ
//Lắc đầu// Không biết.
Lâm Thất Dạ
Có lẽ Thiên Sứ đó không muốn bị quan sát. Huống chi... con người thực sự hiểu rõ mặt trăng sao?
Câu trả lời của Lâm Thất Dạ thành khẩn đến mức Lý bác sĩ suýt chút nữa muốn nhấc điện thoại gọi ngay xe cấp cứu để đưa cậu ta trở lại bệnh viện tâm thần.
Dù sao, Lý bác sĩ cũng là một chuyên gia trị liệu về bệnh tâm thần. Ông từng gặp qua đủ loại người kỳ lạ và đã rút ra một kết luận:
Những người càng nói chuyện chững chạc và có lý lẽ, bệnh của họ thường càng nặng.
Bác sĩ Lý
Vậy còn đôi mắt của cậu? Chuyện gì đã xảy ra?
Bác sĩ Lý
//Khẽ vuốt qua tấm vải đen che mắt//
Lâm Thất Dạ
//Giọng điệu không cảm xúc// Hôm đó, tôi chỉ nhìn hắn một cái. Sau đó... tôi liền mù.
Bác sĩ Lý
//Há hốc miệng, cúi đầu nhìn tập hồ sơ trong tay và trầm mặc//
Phần nguyên nhân gây mù chỉ có vỏn vẹn bốn chữ: "Nguyên nhân không rõ."
Vậy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào thật sự như Lâm Thất Dạ nói, cậu ta đã nhìn thấy Thiên Sứ trên mặt trăng? Nếu không, làm sao giải thích việc đột nhiên bị mù?
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu ông và lập tức bị gạt bỏ.
Bác sĩ Lý
//Thầm nghĩ// Nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị một bệnh nhân tâm thần kéo đi lạc lối!
Bác sĩ Lý
//Suy nghĩ// Dù sao thì, lời cậu nói đúng là ngôn luận kinh điển của các bệnh nhân tâm thần.
Ông đã từng gặp những người tự nhận mình là con cháu của Tôn Ngộ Không, suốt ngày treo mình trên xà nhà.
Có người nghĩ mình là vua, đứng bất động suốt đêm. Thậm chí có người cứ gặp ai cũng khẳng định là chồng mình rồi lao đến vỗ vai, khiến ai cũng muốn né tránh...
Bác sĩ Lý
Đó là chuyện cũ rồi. Vậy hiện tại cậu nghĩ thế nào về chuyện này?
Lâm Thất Dạ
Tất cả chuyện đó chỉ là vọng tưởng. //Bình tĩnh đáp//
Lâm Thất Dạ
Hôm đó, tôi chỉ vô ý trượt chân từ mái hiên rơi xuống, đập đầu xuống đất.
Lâm Thất Dạ
Còn chuyện đôi mắt, có lẽ do một dây thần kinh nào đó bị tổn thương nên dẫn đến mù.
Đoạn đối thoại này, hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, thành thạo đến mức chẳng cần suy nghĩ.
Comments