Trảm Thần Phàm Trần Thần Vực
Chương 1: Gấm đen quấn mắt
Tiếng ve kêu chói tai hòa lẫn với âm thanh hỗn tạp của còi xe, vang vọng khắp con đường đông đúc người qua lại.
Ven đường, dưới bóng cây thưa thớt, một nhóm thanh niên đang tụ tập, miệng ngậm điếu thuốc, chờ đợi đèn xanh bật sáng.
Một chàng trai trong nhóm – người đang đứng tựa vào thân cây, nhả ra làn khói mờ ảo – khẽ "ồ" lên, ánh mắt chăm chú hướng về góc đường phía xa.
Đồng bạn
Này A Nặc, mày nhìn gì thế?
A Nặc
//Nhìn chăm chú vào góc đường//
A Nặc
//Nét mặt thoáng hiện sự khó hiểu// Mày nói xem... người mù, làm sao băng qua đường được nhỉ?
Đồng bạn
Hừm, bình thường mà nói, người mù khi đi ra đường cần có người hỗ trợ hoặc là có chó dẫn đường dẫn dắt...
Đồng bạn
Nếu là trong thành phố hiện đại, ven đường thường có tín hiệu giọng nói ở đèn giao thông.
Đồng bạn
Cùng lắm thì người mù cũng có thể dựa vào tiếng động hoặc gậy dò đường để cảm nhận mà đi.
A Nặc
//Khẽ cười, lắc đầu// Vậy nếu không có giọng nói, không có ai giúp đỡ, mà thậm chí cả gậy dò đường cũng bị dùng để... gánh dầu phộng thì sao?
Đồng bạn
//Nheo mắt// ... Ngươi nghĩ mình hài hước lắm à?
Đồng bạn đảo mắt, bất giác liếc theo ánh mắt A Nặc. Nhưng chỉ một thoáng, cả người hắn khựng lại, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ở góc đường phía xa, một thiếu niên mặc áo đen ngắn tay đang đứng đó.
Hai mắt cậu ta bị che kín bởi những vòng vải gấm màu đen quấn chặt, không chừa lấy một tia sáng.
Tay trái cậu xách một túi đầy rau quả giá rẻ, tay phải lại gánh một cây gậy dò đường – mà ở cuối gậy, lủng lẳng một thùng dầu phộng lớn, lấp lánh ánh nắng.
Đa nhân vật
A, người kia lạ thật!
Đa nhân vật
Trên mắt băng kín như thế, làm sao thấy đường được?
Đa nhân vật
Ngươi không thấy gậy dò đường sao? Người ta là người mù đấy.
Đa nhân vật
Người mù gì mà không dùng gậy dò đường để đi, lại dùng để... gánh dầu phộng?
Dòng người càng thêm xôn xao. Giữa những lời bàn tán, một giọng nói thanh thoát bất ngờ vang lên.
Cô bé gái
Ca ca, để em dìu anh qua đường nhé?
Lâm Thất Dạ
//Khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ// Được.
Cậu treo túi rau lên tay phải, đưa tay trái ra lau mồ hôi trên trán, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé.
Đèn giao thông chuyển xanh.
Hai người bắt đầu băng qua đường, nhưng trong mắt những người xung quanh, cảnh tượng ấy trông thật kỳ lạ.
Cô bé thì bước đi cẩn thận, nhìn trước ngó sau đầy lo lắng. Còn thiếu niên lại bước đi vững vàng, ung dung.
Thay vì là một cô bé dẫn người mù qua đường, hình ảnh ấy lại giống như một người anh cả đang dẫn em mình bước qua dòng xe cộ đông đúc.
Chỉ mất hơn mười giây, hai người đã qua được phía bên kia đường.
Cô bé gái
//Gật đầu// Cảm ơn anh ạ!
Lâm Thất Dạ
//Mỉm cười, xoa đầu//
A Nặc
Hắn không phải người mù.
A Nặc
Hắn nhất định thấy được. //Cau mày//
Đồng bạn
Hừm.. //Ngẫm nghĩ//
Đồng bạn
//Bật cười// Haha, Ta hiểu rồi! Hắn đang cosplay Lee Sin!
Một cái tát mạnh gọn gàng mà linh hoạt đập vào trên gáy của hắn.
A Nặc
Ngươi rảnh rỗi quá đúng không? Ai mẹ nó nhàn hạ đến mức ra giữa đường phố lớn mà cosplay Lee Sin? Muốn chết à?
Đồng bạn
//Nhíu mày, nhịn không được lại lẩm bẩm// Nhưng mà... Lee Sin quấn vải màu đỏ cơ mà, cái này nhìn không giống thật lắm
A Nặc
//Chép miệng, chỉ tay vào đồng bạn// Mày còn dám nói? Suốt ngày chỉ biết nói nhảm...
Đồng bạn
A Nặc, mày còn nói tao...
Trong khi hai người còn đang cãi nhau, một người trẻ tuổi đứng gần đó lặng lẽ quan sát bóng lưng thiếu niên đã khuất dần ở góc phố.
A Nặc
Làm sao vậy? Ngươi biết hắn à?
???
//Khẽ gật đầu, giọng trầm xuống// Ta biết.
???
Trước đây ta từng nghe Biểu đệ nói, khi nó còn học tiểu học, trong trường có một học sinh gặp tai nạn nghiêm trọng.
???
Đôi mắt bị tổn thương nặng, phải quấn vải gấm đen để che đi. Còn nghe nói tinh thần cậu ấy cũng có vấn đề...
A Nặc
//Sững sờ// Tinh thần có vấn đề?
A Nặc
Nhưng ta thấy hắn có gì kì lạ đâu?
???
Đó là chuyện của mười năm trước.
???
Có thể bây giờ cậu ta đã ổn hơn. Nhưng lúc đó, chuyện này gây xôn xao rất lớn.
???
Không lâu sau, cậu ta nghỉ học và được chuyển sang trường dành riêng cho người mù.
Đồng bạn
Tai nạn gì mà nghiêm trọng thế? Có thể khiến người ta vừa mù, vừa có vấn đề thần kinh? Nghe cứ như bị trúng tà.
???
//Chậm rãi nói// Không biết cụ thể. Nhưng nghe đồn... đó là một sự việc còn kỳ lạ hơn những gì chúng ta nghĩ.
A Nặc
//Thở dài, lắc đầu tiếc nuối// Đúng là số phận nghiệt ngã. Vậy... cậu ta tên gì?
???
Lâm... Lâm... Lâm Thất Dạ.
Ráng chiều đỏ rực, như đổ cả bầu trời vào một biển máu, nhuộm lấy từng góc phố cũ kỹ.
Lâm Thất Dạ đứng trước cánh cửa gỗ mục nát, tay khẽ đẩy ra.
Cánh cửa cũ phát ra âm thanh ken két chói tai.
Từ trong bếp, một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề bước ra, đôi tay vẫn còn lấm lem mùi dầu mỡ.
Nhìn thấy Lâm Thất Dạ với đủ thứ đồ lỉnh kỉnh, bà hoảng hốt kêu lên.
Dì
Tiểu Thất, con sao lại mang nhiều đồ như vậy?!
Người phụ nữ vội vàng lao đến, đỡ lấy chiếc thùng dầu lớn mà Lâm Thất Dạ đang xách.
Dì
//Lẩm bẩm// Con lại tiêu tốn phụ cấp chính phủ cho mấy thứ này đúng không?!
Lâm Thất Dạ
//Cười nhẹ// Dì, phụ cấp chính phủ vốn là để chúng ta sinh hoạt mà.
Lâm Thất Dạ
Cháu dùng để mua dầu cũng đâu phải chuyện lạ.
Dì
//Trách móc// Con đừng nói bừa!
Dì
Tiền đó để dành cho ngươi học đại học, làm sao có thể tùy tiện tiêu linh tinh được?
Dì
Dì làm công cũng đủ nuôi sống cả nhà, ngươi đừng phung phí như vậy.
Dì
//Đưa tay vuốt nhẹ chiếc thùng dầu, tiếc rẻ//
Dì
//Lẩm bẩm// Thùng dầu lớn thế này, còn là loại tốt, chắc đắt lắm đúng không?
Dì
//Ngẩn đầu// Không đúng... nhiều đồ thế này, con làm sao mang về được?
Lâm Thất Dạ
A, trên đường cháu gặp vài người tốt bụng. Họ giúp cháu mang về.
Dì
//Gật gù// Tốt, tốt quá! Xã hội này vẫn còn nhiều người tốt. Con có nhớ cảm ơn họ tử tế chưa?
Lâm Thất Dạ
Dì, còn A Tấn đâu?
Dì
Thằng bé đang ở ban công làm bài tập...
Dì
Đúng rồi, hôm nay có bác sĩ từ bệnh viện tâm thần đến khám định kỳ, hiện giờ đang nghỉ ngơi trong phòng khách, con đến để bác sĩ xem qua.
Dì
Dì sẽ vào bếp làm đồ ăn, xong xuôi sẽ gọi các con.
Lâm Thất Dạ
//Dừng bước// Vâng.
Comments