"Cậu Bạn Phiền Phức" Nakzep
Chương 1
(Trong lớp học, giờ ra chơi. Zephys đang loay hoay cố với lấy cục phấn trên bảng, nhưng vì thấp hơn cả cái bảng phụ nên không với tới. Nakroth ngồi ở bàn cuối, cúI đầu đọc sách.)
Zephys
" "Này, bạn ơi, bạn có thể lấy giùm mình cục phấn không? Cao thế, chắc dễ với tay lắm nhỉ?"
Nakroth
(không ngẩng lên) "Tự lấy đi."
Zephys
"Ơ kìa, không thấy mình thấp à? Còn nữa, mình là học sinh mới, bạn phải giúp đỡ mình chứ!"
Nakroth
(gấp sách, đứng dậy) "Không rảnh."
Zephys
"Lạnh lùng thế... Bạn tên gì đấy? Mình tên Zephys, vừa chuyển đến từ trường khác. Nói chuyện với mình đi mà!"
Zephys
"Bạn có phải người không thế? Hay là robot? Trả lời mình một câu dài hơn xem nào!"
Nakroth
(thở dài) "Im đi."
Zephys
"Hả? Bạn xấu tính thật đấy!"
(Chuông reo. Nakroth rời khỏi lớp, bỏ lại Zephys đứng bần thần nhìn theo.)
(Chuyển cảnh – nhà ăn trường học. Tiếng ồn ào từ các bàn ăn. Zephys nhìn quanh và phát hiện Nakroth ngồi một mình ở góc xa nhất, vừa ăn vừa nhìn điện thoại.)
Zephys
"Ơ, Nakroth! Ở đây nè! Ngồi chung bàn với mình đi!"
Zephys
(bưng khay thức ăn lại gần) "Này! Sao cậu thô lỗ thế? Ngồi xuống đi, mình có bánh nè, chia cậu một nửa."
Zephys
"Vậy cậu ăn trưa chưa?"
Zephys
"Đấy, đói mà còn giả vờ! Này, ăn đi, bánh ngon lắm!"
Nakroth
(liếc nhìn Zephys một lúc) "... Đưa đây."
Zephys
"Này, sao không nói cảm ơn?!"
Zephys
"Giọng lạnh tanh thế là sao? Lần sau cậu phải cười khi cảm ơn chứ!"
(Buổi chiều, giờ thể dục. Các học sinh đứng tập trung trên sân trường, chuẩn bị chạy 100m. Zephys đứng cuối hàng, quay sang thấy Nakroth đang buộc lại dây giày.)
Zephys
"Nakroth! Cậu cũng chạy à? Có khi cậu giỏi nhất lớp đúng không?"
Nakroth
(không ngẩng đầu) "Không biết."
Zephys
"Chắc chắn luôn! Nhìn cậu kiểu dáng người cao ráo, chắc chạy nhanh lắm. Mà này, đừng chạy trước mình nhé, để mình thắng đi."
Zephys
"Sao cậu chẳng bao giờ hợp tác thế nhỉ? Bạn bè gì mà…"
(Giáo viên thổi còi. Cả lớp bắt đầu chạy. Zephys cố gắng hết sức nhưng vẫn bị tụt lại phía sau. Trong khi đó, Nakroth chạy nhanh như gió, bỏ xa tất cả.)
Zephys
(thở hổn hển, gọi lớn) "Nakroth! Đợi mình!"
Nakroth
(dừng lại một chút, nhìn Zephys đang hụt hơi chạy lạch bạch phía sau, rồi quay lưng tiếp tục chạy) "Chậm như rùa."
Zephys
"Này! Cậu đang cười đấy à? Cậu dám cười mình đúng không?!"
Nakroth
(nhún vai) "Không có."
Zephys
"Mặt lạnh thế mà lại thích trêu người khác à? Không phải cậu ngầu lòi sao?"
Nakroth
"Người ngốc mới nghĩ vậy."
(Sau khi chạy xong, cả lớp tập trung nghỉ mệt. Zephys gục xuống bãi cỏ, thở dốc như sắp ngất. Nakroth bước qua, đưa chai nước.)
Zephys
(ngạc nhiên) "Ơ, cậu đưa nước cho mình á? Thật không?!"
Zephys
(cười toe toét) "Trời ơi, lần đầu tiên thấy cậu tốt bụng! Mình phải ghi nhớ khoảnh khắc lịch sử này."
Zephys
"Cậu lúc nào cũng phiền phiền phiền, nhưng thực ra tốt bụng ngầm đúng không?"
Zephys
"Ừ thì mình uống nước đã, nhưng mà… cảm ơn nha, Nakroth."
(Nakroth không nói gì, quay đi. Nhưng khóe môi anh dường như khẽ cong lên một chút, rất khó nhận ra.)
Comments