[Dữ Phượng Hành] Ngoại Truyện
Chương 1
Đêm khuya – trong tiểu viện nhỏ
Tiếng sột soạt vang lên không dứt, ai đó đang lục lọi thứ gì đó, làm người kia chẳng thể ngủ yên.
Hành Chỉ
[mơ màng tỉnh giấc, đi ra bếp]:
Hành Chỉ
Nàng tìm gì giờ này thế?
Hành Chỉ
Hôm nay là đêm đầu chúng ta dọn vào lại tiểu viện này.
Hành Chỉ
Không lẽ nàng chưa quen?
Thẩm Ly
Ta làm chàng thức sao?
Thẩm Ly
Không phải ta không quen, chỉ là...
Chưa kịp nói hết câu, bụng nàng réo lên giữa màn đêm yên tĩnh.
Hành Chỉ
Được rồi, ngồi đợi một lát, ta nấu cho.
Chẳng bao lâu sau, dưới ánh đèn mờ ảo, một bàn đồ ăn nóng hổi được bày ra.
Lạ một điều, toàn bộ món ăn đều có công dụng bồi bổ sức khỏe.
Nhưng Thẩm Ly chẳng mảy may bận tâm, có ăn là tốt rồi!
Thẩm Ly
Ừm... đúng là tay nghề của chàng không lẫn vào đâu được!
Hành Chỉ
[bí hiểm nhìn nàng]:
Hành Chỉ
A Ly, ăn từ từ thôi.
Hành Chỉ
Một lát còn món tráng miệng nữa.
Hành Chỉ
[chống cằm cười nhàn nhã]:
Hành Chỉ
Đương nhiên, còn một món rất đặc biệt.
Thẩm Ly chẳng thèm để ý, tiếp tục tập trung vào bữa ăn.
Thẩm Ly
[tràn đầy sức sống]:
Thẩm Ly
Haizz... no quá! Nhưng mà, chàng không ngủ đi, còn ngồi đây làm gì?
Thẩm Ly
Khuya lắm rồi đấy!
Hành Chỉ
Bộ nàng không định ăn món tráng miệng sao?
Thẩm Ly
[ngây thơ chưa hiểu ý]:
Thẩm Ly
Chàng nghĩ ta còn ăn nổi à?
Thẩm Ly
Không lẽ định nuôi ta thành heo luôn hả?
Hành Chỉ
[bất lực chống trán]:
Hành Chỉ
Aiss... Thẩm Ly, nàng cố tình đúng không?
Hành Chỉ
Không định "ăn" ta sao?
Thẩm Ly
[nghe hắn nói xong, mặt đỏ bừng, cả người sững lại]
Tâm trí nàng bỗng trống rỗng trong giây lát, nhưng rồi— Ký ức trong động hiện lên rõ ràng...
Ánh lửa bập bùng, hơi thở quấn quýt, tiếng thì thầm bên tai, làn da nóng bỏng kề sát
Nàng lập tức lắc mạnh đầu, cố xua đi hình ảnh vừa xuất hiện!
Hành Chỉ
[chống cằm, cười đầy ẩn ý]:
Hành Chỉ
A Ly à, sao mặt nàng đỏ thế?
Hành Chỉ
Ta nhớ... lúc trên núi tuyết nàng nhiệt tình lắm mà.
Hành Chỉ
[kéo nàng ngồi lên đùi mình, hơi thở phả nhẹ bên tai]:
Hành Chỉ
Đừng nghĩ nữa, ta giúp nàng nhớ lại rõ hơn
Hành Chỉ
Hay là... nàng sợ?
Hai người đã ở bên nhau rồi, nàng còn gì phải sợ nữa?
Thẩm Ly lập tức lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Thẩm Ly
[dùng chân quấn lấy eo hắn, giọng đầy khiêu khích]:
Thẩm Ly
Có phải là đang thách thức ta không?
Hành Chỉ
[tay vén tóc nàng, ánh mắt nhàn nhã nhưng giọng điệu thấp trầm]:
Hành Chỉ
Nàng nghĩ sao thì là thế thôi.
Hắn vừa dứt lời, Thẩm Ly lập tức siết chặt eo hắn, kéo sát lại, không chút do dự nâng cằm hắn lên, hung hăng cướp đoạt môi hắn.
Comments