[Kiệt Hằng] Xiềng Xích Định Mệnh
CHƯƠNG 2: TỪ CHỐI
Tả Kì Hàm
"Chuyện lúc sáng ghê thật sự, ông có sao không?"💬
Trần Dịch Hằng
"Không chết được."💬
Dương Bác Văn
"Vương Lỗ Kiệt cứ vậy thì chỉ làm mọi chuyện tệ hơn."💬
Vương Lỗ Kiệt
"Tệ thì sao? Ít nhất cậu ấy vẫn còn chút phản ứng với tôi."💬
Tả Kì Hàm
"Ờm... cái cách ông nói nghe hơi bệnh đó."💬
Trần Dịch Hằng
"Bệnh thật."💬
Vương Lỗ Kiệt nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó. "Bệnh thật." Cậu nói về anh như thể anh là một căn bệnh phiền phức, cần bị loại bỏ khỏi cuộc đời cậu.
Anh siết chặt điện thoại, ánh mắt lạnh dần
Vương Lỗ Kiệt
"Được thôi, em ghét anh đến vậy mà."
Tan học - Trước cổng trường
Trần Dịch Hằng vừa ra khỏi cổng đã thấy Vương Lỗ Kiệt đứng đó, dựa lưng vào xe máy. Ánh đèn đường hắt xuống gương mặt anh, sắc lạnh và khó đoán.
Trần Dịch Hằng
Anh lại muốn gì nữa?
Trần Dịch Hằng
Tôi từ chối
Vương Lỗ Kiệt bước lên, áp sát cậu vào cột đèn bên đường.
Vương Lỗ Kiệt
Hôm nay em từ chối hơi nhiều đấy.
Trần Dịch Hằng
Tôi có quyền từ chối
Vương Lỗ Kiệt
Còn nhớ lần trước em từ chối anh thế nào không?
Trần Dịch Hằng đột nhiên cảm thấy tim mình nhói lên. Nhớ chứ. Lần cuối cùng cậu từ chối anh, cậu đã nhận về điều gì? Một khoảng thời gian dài đầy tổn thương, tuyệt vọng
Trần Dịch Hằng
Anh đừng nghĩ mình vẫn còn ảnh hưởng đến tôi
Vương Lỗ Kiệt nhìn sâu vào mắt cậu. Một giây. Hai giây. Rồi anh bật cười.
Vương Lỗ Kiệt
Được, vậy để anh thử xem có đúng là anh không còn ảnh hưởng gì đến em không
Trước khi Trần Dịch Hằng kịp phản ứng, anh đã cúi xuống, môi lướt qua làn da bên tai cậu.
Mọi thứ như đóng băng trong một khoảnh khắc. Tim đập loạn nhịp, hơi thở gấp gáp. Cậu ghét bản thân vì vẫn phản ứng với anh như vậy.
Trần Dịch Hằng
Anh... khốn nạn!
Cậu đẩy mạnh anh ra, quay người bỏ chạy, nhưng giọng nói trầm thấp phía sau khiến cậu khựng lại.
Vương Lỗ Kiệt
Chạy bao lâu cũng được. Nhưng em sẽ không thoát khỏi anh đâu
Cậu cắn môi, bước nhanh hơn, cố gắng trốn khỏi cảm giác rối loạn trong lòng.
Ở phía xa, Dương Bác Văn và Tả Kì Hàm đứng nhìn, thở dài.
Tả Kì Hàm
Cậu thấy chưa? Tôi bảo rồi mà, hai người đó không thể dứt nhau đâu
Dương Bác Văn
Ừ... nhưng lần này Kiệt thực sự đang điên rồi.
Tả Kì Hàm
"Ê, ông ổn không đó?"💬
Trần Dịch Hằng
"Không sao"💬
Dương Bác Văn
"Vương Lỗ Kiệt, đừng làm quá."💬
Vương Lỗ Kiệt
"Sao...tôi chỉ đang lấy lại thứ thuộc về mình thôi mà."💬
Tả Kì Hàm
"Ông nói kiểu đó nghe creepy quá rồi đó."💬
Trần Dịch Hằng
"Tôi chưa từng là của anh."💬
Vương Lỗ Kiệt nhìn tin nhắn ấy, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ khó tả. Cậu nói như thể mọi thứ giữa hai người chưa từng tồn tại, như thể anh chỉ là một kẻ xa lạ quấy rầy cậu.
Anh ném điện thoại lên giường, rút một điếu thuốc ra, nhưng chưa kịp châm lửa thì một tin nhắn khác hiện lên.
Tả Kì Hàm
"Dịch Hằng, mai đi ăn với tao không?"💬
Comments