Rắc Rối Tìm Đến

*ABC* là suy nghĩ //ABC// là hành động _ABC_ là nói nhỏ 📞 là gọi điện thoại 📱 là call video 💬 là nhắn tin • Sẽ còn bổ sung thêm •
_________
Bố: //vẫn không phát hiện ra sự căng thẳng trong không khí, bật cười vui vẻ// Thằng nhóc này, anh trai quan tâm thì cứ nhận đi, còn nghĩ linh tinh làm gì!
Mẹ: //vẫn vui vẻ gắp thức ăn cho cả hai anh em// Phải rồi, hai anh em phải thương yêu nhau chứ! Mà ăn nhanh lên, kẻo nguội hết bây giờ.
Cậu mỉm cười, gắp một miếng trứng đặt vào bát em trai. Hành động dịu dàng đến mức không ai có thể nghi ngờ. Nhưng khi nhìn cậu ta, nụ cười trên môi thụ chậm rãi nhạt dần.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//giọng điệu trầm thấp hơn một chút, nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng như cũ// Ăn nhiều một chút đi, em trai. Sắp tới, em sẽ cần rất nhiều sức lực đấy.
Lời nói tưởng chừng như một câu quan tâm bình thường, nhưng em trai lại bất giác cứng đờ trong một giây. Cậu ta ngước lên, đối diện với ánh mắt cậu. Dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt ấy trong trẻo đến mức khiến người ta không nhìn thấu được bên trong đang nghĩ gì.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, rèm cửa khẽ lay động. Không khí trong phòng dường như cũng trở nên chùng xuống. Cậu cúi đầu, tiếp tục ăn sáng như thể chưa từng có gì xảy ra. Nhưng trong lòng, cậu thầm cười lạnh—đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi!
__________
Sáng sớm, ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ. Hạ Tuấn Lâm đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo đồng phục, ánh mắt trong gương bình tĩnh đến lạnh lùng. Hôm nay là ngày đầu tiên của một khởi đầu mới. Cậu không muốn ai phá vỡ nó. Nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng còi xe quen thuộc, kéo theo một giọng nói từng khiến cậu mù quáng tin tưởng.
Khương Minh
Khương Minh
//tựa vào cửa xe, giọng trầm thấp mang theo chút dịu dàng quen thuộc// Hạ nhi,anh đến đón em đi học.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//bước ra cửa, dừng lại, ánh mắt không có chút dao động nào// Cảm ơn lòng tốt của Khương thiếu. Nhưng tôi không cần.
Khương Minh
Khương Minh
//mỉm cười, bước lên một bước, giọng đầy quan tâm// Em vẫn còn giận chuyện trước đây sao? Anh biết dạo này anh hơi bận, không có nhiều thời gian cho em, nhưng em đừng lạnh nhạt với anh thế chứ. Nào, đừng bướng nữa. Lên anh chở đi học.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//bình thản nhìn hắn, giọng điệu không chút cảm xúc// Khương thiếu,cậu đang nói chuyện gì vậy? Tôi đâu có dám giận gì cậu đâu.
Khương Minh
Khương Minh
//khựng lại, nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng// Vậy sao mấy hôm nay em không nhắn tin cho anh, cũng chẳng chủ động tìm anh? Trước đây dù có giận đến mấy, em cũng không im lặng lâu như vậy.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh lướt qua hắn// Ồ, thì ra tôi không chủ động tìm Khương thiếu gia thì có nghĩa là tôi giận? Vậy cậu từng chủ động tìm tôi bao giờ chưa? Hửm?
Khương Minh thoáng cứng người, ánh mắt lóe lên vẻ khó chịu, nhưng nhanh chóng che giấu.
Khương Minh
Khương Minh
Em đừng nói như vậy. Anh quan tâm em thật lòng mà. Anh chỉ bận thôi, chứ chưa bao giờ muốn lơ em. Em đừng nghĩ linh tinh.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//nhìn hắn chằm chằm, giọng điềm nhiên đến lạnh lẽo// Bận? Ừ, bận đến mức không trả lời tin nhắn của tôi, nhưng lại có thời gian đưa người khác đi ăn, bận đến mức không gặp tôi, nhưng vẫn có thể khoác vai cười đùa với người khác. Nếu đã có người quan trọng hơn rồi, cần gì phải giả vờ quan tâm tôi nữa? Anh đang coi tôi là gì đây?
Khương Minh
Khương Minh
//sắc mặt hơi biến đổi, nhưng vẫn cố giữ vẻ dịu dàng// Hạ nhi ngoan,em đừng nghĩ linh tinh. Anh với người đó chỉ là bạn bè bình thường. Không hơn không kém.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//cười khẩy, ánh mắt đầy châm chọc// Bạn bè bình thường? Nếu ai cũng đối xử với bạn bè như cậu đối xử với em trai tôi, vậy thì tôi cũng nên tìm vài người bạn như vậy nhỉ? Cũng hợp lí đó chứ? Qua lại thôi mà.
Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Hạ Tuấn Anh
Hạ Tuấn Anh
//bước ra từ cổng, khoanh tay nhìn cậu, giọng mang theo chút trách móc lẫn trêu chọc//Anh, sao anh lại nói vậy chứ? Minh ca đã đến tận đây đón anh, cũng đâu có làm gì sai. Sao anh cứ làm quá mọi chuyện lên thế?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//liếc nhìn cậu ta một cái, giọng nhạt nhẽo// Em cũng đến góp vui à?
Hạ Tuấn Anh
Hạ Tuấn Anh
//cười nhẹ, giọng ôn hòa như thể đang dỗ dành// Không phải góp vui, em chỉ không muốn thấy anh căng thẳng vì mấy chuyện nhỏ nhặt thôi. Dù gì hai người cũng quen nhau lâu như vậy rồi, anh đừng vì chút hiểu lầm mà đẩy anh ấy ra xa. Tội Minh ca lắm.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//cười nhạt, ánh mắt sắc bén quét qua người em trai// Hiểu lầm? Cậu nghĩ tôi đang hiểu lầm gì?
Hạ Tuấn Anh
Hạ Tuấn Anh
//giả vờ bối rối, rồi nhanh chóng mỉm cười dịu dàng// Anh, em biết anh có chút không vui, nhưng đôi khi phải cho nhau cơ hội giải thích chứ. Anh ấy thật sự rất quan tâm anh mà.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//bật cười, nhưng giọng điệu lại đầy trào phúng// Thật sao? Cậu ta quan tâm tôi, hay là em quan tâm cậu ta đây? Em trai ngoan? //nhấn mạnh ba từ cuối//
Hạ Tuấn Anh
Hạ Tuấn Anh
//sắc mặt hơi cứng lại, nhưng vẫn cố giữ giọng dịu dàng// Anh, sao anh lại nói vậy chứ? Em chỉ muốn tốt cho anh thôi.
___________
End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play