[ TườngLâm ] Trùng Sinh Theo Đuổi Lại Anh

[ TườngLâm ] Trùng Sinh Theo Đuổi Lại Anh

Mở Đầu Trùng Sinh

*ABC* là suy nghĩ //ABC// là hành động _ABC_ là nói nhỏ 📞 là gọi điện thoại 📱 là call video 💬 là nhắn tin • Sẽ còn bổ sung thêm •
_________
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//cười đau đớn, giọng khàn khàn// Vậy ra… hai người đã sắp đặt mọi thứ từ trước?
Hạ Tuấn Anh
Hạ Tuấn Anh
//khoanh tay, ánh mắt đầy khinh thường// Anh trai à, anh thông minh như vậy mà vẫn ngu ngốc thế sao? Từ đầu đến cuối, người mà cậu ấy yêu là tôi.
Khương Minh
Khương Minh
//giọng lạnh lùng, không chút cảm xúc//Cậu chỉ là một kẻ thay thế. Người tôi muốn bảo vệ luôn là cậu ấy. Mà...-cũng để tôi lợi dụng. Khá vui đấy?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//bước lùi lại, bàn tay run rẩy// Tôi… tôi yêu cậu nhiều như vậy. Tôi đã tin cậu… Tôi đã cho cậu tất cả mọi thứ!!
Hạ Tuấn Anh
Hạ Tuấn Anh
//cười nhạt, ánh mắt đầy giễu cợt// Yêu? Thứ tình yêu của anh chỉ khiến người ta lợi dụng và chán ghét thôi. Giống như cha mẹ đối xử với anh và tôi bây giờ ấy. Haha,một lớp mặt hoàn hảo ~
Khương Minh
Khương Minh
//nhìn cậu bằng ánh mắt hờ hững// Từ giờ, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Mà...hôm nay của năm sau là ngày giỗ của cậu mà?
Lúc này, một người đàn ông lao đến, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn khi nhìn thấy cậu đứng chênh vênh trước vực sâu
???
???
//gào lên// Đừng! Đừng làm vậy!
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//quay lại, ánh mắt trống rỗng// Cậu… đến làm gì?
???
???
//lao đến, cố gắng kéo cậu lại// Tôi đến để ngăn cậu lại! Đừng vì những kẻ không đáng mà đánh mất bản thân!
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//cười yếu ớt, nước mắt lăn dài// Cậu sẽ đau lòng sao? Tôi đã yêu sai người mất rồi… nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không ngu ngốc nữa…
Cậu thả lỏng cơ thể, rơi vào bi kịch ngay trước mắt cậu ấy. Người đàn ông ấy lao đến nhưng không kịp giữ lại.
???
???
//gào lên trong tuyệt vọng// Tôi yêu cậu! Từ trước đến giờ, người tôi yêu chỉ có cậu! Vì sao cậu chưa từng nhìn tôi một lần?! Vì sao cậu lại bỏ tôi lại một mình?!
Khoảnh khắc trước khi nhắm mắt, cậu mới nhận ra—người luôn dõi theo mình, bảo vệ mình chưa bao giờ là Khương Minh,mà chính là người đàn ông ấy. Nhưng đã quá muộn… Mọi lựa chọn giờ đây dẫn đến bi kịch.
________
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//hoảng loạn,bật dậy// Khoan đã... đây là nhà tôi? Mọi thứ... đều giống hệt trước đây? Tôi... đã quay về rồi sao?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//cười mỉa mai// Ha... đúng là ông trời thích đùa. Sau khi tôi chết một cách thảm hại, bây giờ lại cho tôi một cơ hội khác sao?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Trùng sinh sao? Tốt lắm... Lần này tôi sẽ không để bản thân lún sâu vào sai lầm nữa!
__________
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên trên cầu thang. Cậu đi xuống, đôi mắt bình thản lướt qua khung cảnh quen thuộc—bố đang đọc báo, mẹ tất bật bày biện bữa sáng, còn em trai nuôi thì ngồi ngay ngắn ở bàn ăn. Nếu là trước đây, cậu sẽ nghĩ rằng đây là một gia đình hạnh phúc. Nhưng bây giờ… cậu biết rõ hơn ai hết, nơi này chỉ là một vở kịch đẹp đẽ mà thôi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//bình thản kéo ghế ngồi xuống bàn, nở một nụ cười dịu dàng// Chào buổi sáng bố mẹ, chào em. Hôm nay em trông có vẻ hơi mệt nhỉ? Không ngủ ngon sao?
Một câu quan tâm bình thường, nhưng em trai nuôi đang cầm thìa bỗng khựng lại một chút. Cậu ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp lời.
Hạ Tuấn Anh
Hạ Tuấn Anh
//giả vờ thản nhiên// Em ngủ rất ngon mà. Anh thấy vậy à?
Cậu chống cằm, nụ cười càng dịu dàng hơn, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia thù hận mà không ai nhận ra.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//giọng, chậm rãi nói, như đang suy nghĩ vu vơ// Lạ thật… Anh vừa mơ một giấc mơ rất kỳ quái. Trong đó, có một người em trai ngoan ngoãn, lúc nào cũng nói yêu quý anh trai mình, nhưng sau lưng lại đang âm thầm tính toán điều gì đó...
Khoảnh khắc đó, em trai nuôi siết chặt chiếc thìa trong tay. Cậu ta ngước lên nhìn thụ, đôi mắt dao động một chút, nhưng rất nhanh lại mỉm cười.
Hạ Tuấn Anh
Hạ Tuấn Anh
//cười nhẹ, giả vờ vô tư// Anh trai mơ linh tinh rồi! Em luôn coi anh là người thân nhất mà.
Cậu bật cười, giơ tay lấy ly sữa, che đi ánh mắt lạnh lẽo của mình. Cậu khẽ lắc đầu, giọng nói tràn đầy sự dịu dàng nhưng lại mang theo một chút châm chọc.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//nhấp một ngụm sữa, giọng nói nhẹ như gió thoảng// Ừ, có lẽ là anh nghĩ nhiều thật. Dù sao thì… gia đình mà, phải luôn yêu thương nhau, đúng không em?
Hạ Tuấn Anh lần này không trả lời ngay. Trong đáy mắt cậu ta lóe lên một tia khó hiểu, nhưng rất nhanh lại cười gượng gạo, cúi đầu tiếp tục ăn.
_________
Dury
Dury
NovelToon
Dury
Dury
NovelToon
Ủng hộ bộ này acc phụ tớ nữa nèee
________
End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play