[ TườngLâm ] Trùng Sinh Theo Đuổi Lại Anh
Không Nhẫn Nhịn Nữa
*ABC* là suy nghĩ
//ABC// là hành động
_ABC_ là nói nhỏ
📞 là gọi điện thoại
📱 là call video
💬 là nhắn tin
• Sẽ còn bổ sung thêm •
Hạ Tuấn Lâm
//Khoanh tay, giọng lười biếng nhưng đầy trào phúng// Tôi thấy hơi bất công cho anh đấy.
Khương Minh
// khựng lại, quay phắt đầu, nghiến răng hỏi// Mày lại muốn giở trò gì?
Hạ Tuấn Lâm
//cười nhẹ// Anh nói tôi thay lòng nhanh, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì người từng kề vai sát cánh với anh hôm qua… không phải tôi mà là ai khác nhỉ?
Cả lớp ồ lên, ai cũng hiểu cậu đang ám chỉ ai - Hạ Tuấn Anh. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu ta, khiến hắn ta toát mồ hôi hột.
Học Sinh Nữ
4. Ủa? Vậy là ông này không chỉ quản không cho Tuấn Lâm thích ai khác, mà bản thân lại có người khác?
Học Sinh Nam
1. //Lắc đầu// Cay… Tự tay bóp nát hình tượng rồi còn đâu?
Hạ Tuấn Anh
//Cuống quýt// Anh! Đừng nghe cậu ta nói linh tinh!
Khương Minh tái mặt, giờ mới nhận ra chính mình mới là kẻ bị dắt mũi. Hắn tức đến đỏ bừng mặt, nhưng không thể cãi lại.
Hạ Tuấn Lâm
//Nhún vai, giọng nhẹ bẫng// Chỉ là tôi thấy có người thích đóng vai chính trong kịch tình tay ba, nhưng lần này tôi không muốn làm nhân vật phụ nữa. Chơi một mình đi nhé?
Câu nói này giống như một cú tát thẳng mặt Khương Minh. Hắn giận đến run người, không còn mặt mũi nào ở lại nữa, liền hầm hầm bỏ đi. Hạ Tuấn Anh cũng bị lớp nhìn chằm chằm, xấu hổ đến mức cúi gằm mặt, lặng lẽ theo sau.
Khương Minh và Hạ Tuấn Anh vừa đi khỏi, bầu không khí trong lớp thoải mái hơn hẳn. Mọi người bắt đầu bàn tán về màn "tự vả" đỉnh cao vừa rồi.
Hạ Tuấn Lâm
// quay sang nhìn anh, mỉm cười tinh quái// Cảm ơn nhé. Không ngờ cậu lại ra tay giúp tôi.
Nghiêm Hạo Tường
//Liếc nhìn cậu, lạnh nhạt nói// Tôi không giúp cậu. Chỉ là không thích có người gây ồn ào trước mặt mình.
Hạ Tuấn Lâm
//Cười trêu// Thật không? Tôi cứ tưởng cậu lo lắng cho tôi nữa cơ.
Nghiêm Hạo Tường
//Nhướng mày, bình thản đáp// Nếu tôi lo thì sao?
Hạ Tuấn Lâm
//Sững người, tim khẽ đập nhanh, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh// Vậy tôi có nên cảm động không?
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt sâu thẳm, rồi chậm rãi nói một câu khiến cả lớp lặng ngắt.
Nghiêm Hạo Tường
Nếu cậu thật sự muốn thay lòng, ít nhất cũng nên báo trước cho tôi một tiếng.
Học Sinh Nam
1. //Nhỏ giọng// Ủa? Nghe sai không ta… Sao giống như học bá đang nói Tuấn Lâm là của cậu ấy vậy?
Học Sinh Nữ
9. //Cười gian// Chắc không phải nghe lầm đâu… Mọi người thấy mặt cậu ấy đỏ chưa?
Hạ Tuấn Lâm
//Trợn mắt, vội che miệng ho khẽ// Khụ khụ. Cậu… cậu đang nói gì vậy?
Nghiêm Hạo Tường
//Bình tĩnh đóng sách, thản nhiên đáp// Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi. Đừng có gây chuyện xong lại bắt tôi đứng ra giải quyết.
Hạ Tuấn Lâm
//Dở khóc dở cười// Rồi rồi, tôi biết rồi. Coi như tôi nợ cậu một lần.
Nghiêm Hạo Tường
//Nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên// Cậu nợ tôi nhiều rồi.
Cả lớp cười ồ lên, không khí vui vẻ hơn hẳn. Nhưng chỉ có cậu là đỏ mặt, trong lòng chợt có một cảm giác kỳ lạ—giống như kiếp này, cậu đã tìm đúng người rồi.
Tối hôm đó, trời âm u như sắp mưa, không khí oi bức đến ngột ngạt. Cậu vừa bước chân vào nhà đã thấy ba mẹ ngồi trên ghế sofa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bố: Mày giỏi lắm! Ở bên ngoài bày đủ trò, bây giờ còn dám làm ra mấy chuyện như vậy? //Giọng nói giận dữ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu//
Hạ Tuấn Lâm
//cau mày, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành// Ba mẹ đang nói gì vậy?
Mẹ cậu vứt một xấp ảnh lên bàn, trên đó là những hình ảnh bị cắt ghép vụng về, kèm theo vài đoạn tin nhắn không biết lấy từ đâu ra.
Mẹ: Mày còn dám hỏi? Người ta tốt với mày như vậy, vậy mà mày còn âm mưu hại người ta?!
Người ta? Không cần nghĩ cũng biết là ai!
Cậu siết chặt nắm tay, nhìn thoáng qua cậu em trai đang đứng sau lưng ba mẹ với vẻ mặt hả hê. Rõ ràng là tên họ Khương đó tự vả, nhưng bây giờ mọi chuyện lại đổ lên đầu cậu.
Kiếp trước,cậu ngu dại tin tưởng người nhà, làm gì cũng nghĩ cho người khác. Nhưng đổi lại, cậu chỉ nhận được sự lạnh nhạt, trách móc và phản bội.
Ở kiếp này, cậu không muốn nhẫn nhịn nữa!
Comments
Lưu Diệu Văn
hóng ~~~~~
tác giả mau ra chap mới
2025-02-14
0