Diệp Khuê nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, tay vịn vào lan can gỗ được chạm khắc tinh xảo. Mùi hương từ bữa sáng lan tỏa khắp gian nhà rộng lớn, đánh thức cảm giác đói bụng đang cồn cào trong cô.
Dưới tầng trệt, phòng ăn rộng rãi và sang trọng hiện ra trước mắt. Ánh nắng ban mai rọi qua cửa sổ lớn, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng dịu dàng.
Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Nguỵ Chấn Đông
Khuê Khuê, dậy rồi à? Lại đây ăn sáng đi con.
Diệp Khuê ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hiền từ của người đàn ông đang ngồi ở ghế chủ tọa. Bộ quân phục chỉn chu cùng khí chất uy nghiêm không thể lẫn vào đâu được – Ngụy Chấn Đông, Tổng cục trưởng công an.
Nguỵ Diệp Khuê
“Bố mình… là Tổng cục trưởng?”
Diệp Khuê lặng người trong giây lát rồi bước tới, cố gắng giữ nét mặt tự nhiên.
Nguỵ Diệp Khuê
Chào buổi sáng bố
Ngụy Tố Nghi
Con gái của mẹ hôm nay trông xinh đẹp quá.
Người phụ nữ ngồi cạnh mỉm cười dịu dàng. Bà khoác lên mình bộ váy thanh lịch, thần thái quý phái nhưng không kém phần ân cần.
Ngụy Tố Nghi, mẹ của cô – người phụ nữ đứng đầu tập đoàn thời trang hàng đầu trong nước. Một người phụ nữ mạnh mẽ và thành đạt, nhưng trước mặt con gái lại vô cùng dịu dàng và yêu thương.
Nguỵ Thiên Vũ
Em gái của con mà bố mẹ /khẽ cười/
Diệp Khuê quay lại, bắt gặp ánh mắt ấm áp của người thanh niên đang ngồi bên cạnh. Ngụy Trạch Vũ, anh trai cô, người đang tiếp quản công ty của mẹ và được coi là người thừa kế tương lai của tập đoàn.
Gia đình quyền thế, địa vị cao sang, tình cảm yêu thương vô bờ bến… Tất cả như một giấc mơ hoàn mỹ.
Diệp Khuê ngồi xuống ghế, cố gắng che giấu sự ngỡ ngàng trong lòng.
Nguỵ Diệp Khuê
“Gia đình này… quá hoàn hảo rồi.”
Cô lén nhìn quanh, cảm nhận bầu không khí ấm áp bao trùm lấy mình. Đôi mắt của bố ánh lên niềm tự hào khi nhìn cô, mẹ thì liên tục gắp thức ăn cho con gái, còn anh trai thì dịu dàng hỏi han đủ điều.
Từng hành động nhỏ nhặt ấy lại khiến lòng cô dâng lên cảm giác xúc động khó tả.
Kiếp trước, cô cũng có gia đình, nhưng mọi thứ không được viên mãn như thế này. Bố mẹ cô quá bận rộn, hầu như chẳng có thời gian dành cho con cái. Cô đã quen với sự cô đơn, quen với việc tự mình làm mọi thứ.
Nguỵ Diệp Khuê
"Nếu đây là giấc mơ, thì mình không muốn tỉnh lại nữa…”
Nguỵ Diệp Khuê
"Gia đình này đáng để mình trân trọng và bảo vệ. Mình nhất định phải sống thật tốt ở thế giới này.”
Chẳng phải chỉ là một câu chuyện sao? Cô tin rằng bản thân có thể thay đổi số phận của nhân vật này. Không cần phải bám lấy nam chính vô dụng kia, cũng không cần tranh giành thứ tình yêu chẳng đáng giá.
Nguỵ Diệp Khuê
"Ngụy Diệp Khuê này… sẽ sống một cuộc đời thật rực rỡ và tự do.”
Comments
athu🧸
tg vt truyện hợp gu t vảiiiiii
2025-05-15
0