Ngụy Diệp Khuê nằm dài trên giường, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, ngón tay lướt từng dòng chữ cuối cùng của cuốn tiểu thuyết đang làm mưa làm gió trên mạng.
Đôi mắt cô ánh lên vẻ mê đắm pha lẫn tiếc nuối khi câu chuyện khép lại bằng cảnh nam phụ lặng lẽ nhìn nữ chính bên cạnh nam chính hoàn mỹ.
Nguỵ Diệp Khuê
Trời ơi, Trình Trạch Du ngầu như vậy mà lại chịu cảnh cô đơn một mình sao?
Cô cảm thán, trái tim như bị bóp nghẹt khi nghĩ đến kết cục bi thảm của người đàn ông mạnh mẽ ấy.
Nguỵ Diệp Khuê
Một ông trùm thế giới ngầm lạnh lùng, quyền lực ngút trời nhưng lại dành cả thanh xuân để âm thầm bảo vệ người con gái mình yêu.
Nguỵ Diệp Khuê
Cuối cùng chỉ có thể đứng từ xa dõi theo cô ấy sánh vai bên kẻ khác.
Nguỵ Diệp Khuê
/thở dài/ Đáng thương quá đi mất…
Những lời độc thoại không ngừng vang lên trong tâm trí cô. Hình ảnh Trình Trạch Du với đôi mắt sâu thẳm, gương mặt lãnh đạm nhưng ẩn chứa nỗi buồn khôn nguôi cứ ám ảnh cô mãi.
Nguỵ Diệp Khuê
Aiza, giá mà có thể yêu đương với nhân vật này thì tuyệt lắm đây…
Diệp Khuê buột miệng nói, mắt vẫn mơ màng dán chặt vào hình minh họa của Trạch Du trên bìa truyện.
Cơn gió lạnh đột ngột lùa vào từ cửa sổ, khiến cô khẽ rùng mình. Cô ngồi dậy, định đứng lên đóng cửa thì bỗng thấy đầu óc choáng váng. Mọi thứ trước mắt như xoay tròn, hình ảnh căn phòng mờ dần rồi tan biến trong màn sương mù dày đặc.
Nguỵ Diệp Khuê
Cái quái gì…?
Cô cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng như đang trôi nổi giữa không trung. Tim đập thình thịch, cô cố gắng hét lên nhưng không thành tiếng. Xung quanh chỉ còn lại một màu trắng xóa vô tận.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên giữa không gian trống rỗng: “Nguyện vọng đã được chấp thuận".
Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ đột ngột tối sầm lại.
_____
Khi tỉnh lại, Diệp Khuê thấy mình đang nằm trên chiếc giường xa hoa phủ rèm lụa trắng. Khung cảnh lạ lẫm, mùi hương thanh nhã thoang thoảng trong không khí. Cô bật dậy, mắt mở to kinh ngạc khi nhận ra đây không phải phòng ngủ của mình.
Nguỵ Diệp Khuê
Đây… đây là đâu?
Chưa kịp hoàn hồn, cánh cửa bật mở. Một cô hầu gái cung kính cúi chào
Giúp Việc
Tiểu thư Diệp Khuê, người đã tỉnh rồi ạ.
Nguỵ Diệp Khuê
…Cái gì cơ?
Nguỵ Diệp Khuê
"Diệp Khuê? Tiểu thư?"
Tim cô chợt lỡ một nhịp. Cảnh vật xa hoa này, cách ăn mặc cổ điển của cô hầu gái… chẳng phải y hệt như trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc sao?
Lồng ngực đập thình thịch, một ý nghĩ điên rồ vụt qua đầu cô
Comments