[ANHDUY] Ngước Lên Trời Đi, Cực Quang Vừa Tắt Rồi
3
Căn phòng bệnh thoảng mùi thuốc sát trùng
Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, nhuốm lên mọi thứ một lớp sắc thái dịu dàng nhưng u buồn
Hoàng Đức Duy
/Đẩy cửa bước vào/
Trên chiếc giường trắng một chàng trai khoác bộ đồ bệnh nhân đơn giản
Nhưng không cách nào che giấu được khí chất sắc sảo và mạnh mẽ
Dù trên người anh còn quấn băng vẻ yếu ớt gần như không tồn tại
Nghe thấy tiếng mở cửa chàng trai ngẩng lên
Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau nét chơi vơi thoáng qua trong đôi mắt anh
Trần Đăng Dương
Sao em lại tới đây?
Giọng anh khàn nhẹ như vừa tỉnh dậy từ một cơn mộng dài
Trần Đăng Dương
Họ lại gọi em tới à?
Hoàng Đức Duy
/Mím môi nuốt khan một tiếng/
Cậu cúi người kéo góc chăn cho ngay ngắn, động tác cẩn thận và dịu dàng
Như thể đây là việc cậu đã làm rất nhiều lần
Hoàng Đức Duy
/Giọng nhẹ nhàng/
Hoàng Đức Duy
Anh ăn gì chưa?
Câu hỏi có lẽ hơi vô lý khi đồng hồ đã gần điểm mười hai
Nhưng Đăng Dương vẫn kiên nhẫn đáp lời
Trần Đăng Dương
Anh ăn rồi..
Trần Đăng Dương
Chỉ là hơi khó ngủ chút thôi
Hoàng Đức Duy
/lặng lẽ xếp lại đồ đạc trên tủ cạnh giường/
Cậu thành thạo đặt những món đồ về đúng vị trí của nó như một thói quen được hình thành từ lâu
Đăng Dương nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt như ẩn giấu điều gì đó khó nói
Trần Đăng Dương
/Ánh mắt bỗng khựng lại/
Lúc cậu cúi người chiếc cổ trắng ngần vô tình để lộ một vệt đỏ mờ
Dấu vết nhạy cảm và quen thuộc như lời tuyên bố ngấm ngầm về quyền sở hữu
Sự dịu dàng trong mắt Đăng Dương dần chuyển thành một thứ cảm xúc phức tạp
Anh không biết mình đang giận hay đau
Trần Đăng Dương
Em tới đây muộn vậy… anh ta không nói gì sao?
Hoàng Đức Duy
/Sững người lông mày khẽ nhíu lại/
Hoàng Đức Duy
/Quay qua nhìn Dương với vẻ bình tĩnh/
Hoàng Đức Duy
Anh ấy đưa em tới..
Hoàng Đức Duy
Em và Quang Anh… chỉ là quan hệ trên giấy tờ thôi..
Hoàng Đức Duy
Anh ấy không quản nhiều tới vậy đâu…
Lời giải thích ấy giống như một sự trấn an dành cho Đăng Dương
Nhưng cũng như một lần nữa nhắc nhở chính cậu
Trần Đăng Dương
/Vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu/
Trần Đăng Dương
Anh không muốn em thấy anh trong tình trạng này
Hoàng Đức Duy
/Bước lại gần Dương hơn/
Hoàng Đức Duy
/Giọng em dịu dàng mang cả trách móc/
Hoàng Đức Duy
Nếu không muốn.. sao anh lại không chịu hợp tác điều trị?
Hoàng Đức Duy
Tại sao không để y tá truyền thuốc?
Nét trẻ con bướng bỉnh bất chợt hiện lên trên gương mặt Dương
Trần Đăng Dương
Tiêm hoài anh cũng đau mà…
Hoàng Đức Duy
Đau cũng phải chịu..
Hoàng Đức Duy
Anh có biết em lo đến mức nào không?
Trần Đăng Dương
/Khẽ cười nhìn cậu/
Trần Đăng Dương
Anh biết lỗi rồi mà…
Trần Đăng Dương
Em lo cho anh… thật sao..
Hoàng Đức Duy
/Liếc nguýt Dương/
Hoàng Đức Duy
Mơ vớ vẩn xong anh khùng hả?
Trần Đăng Dương
/Cười ngốc nhìn cậu/
Dương xoa xoa nhẹ mu bàn tay của cậu
Ánh mắt anh lướt xuống bàn tay cậu nụ cười ấy dần trở nên gượng gạo
Chiếc nhẫn mảnh trên ngón áp út của cậu như một minh chứng lặng lẽ nhưng sắc bén đâm thẳng vào trái tim anh
Trần Đăng Dương
Liệu anh có đang tham lam quá không?
Hoàng Đức Duy
/Chợt giật mình/
Hoàng Đức Duy
/Vô thức che bàn tay đeo nhẫn ra phía sau/
Ánh mắt cậu lúng túng như thể chiếc nhẫn ấy là một bí mật không nên để ai thấy
Hoàng Đức Duy
Em nói nhiều lần rồi mà…
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, anh ấy không để ý đâu…
Hoàng Đức Duy
Em và anh ấy chỉ đơn giản làm tròn trách nhiệm của phận làm con thôi..
Cậu càng giải thích giọng càng nhỏ dần
Như thể ngay cả bản thân cậu cũng không chắc chắn vào câu trả lời ấy
Trần Đăng Dương
/Ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu/
Trần Đăng Dương
/Khẽ thở dài rồi vươn tay kéo cậu vào lòng/
Hơi thở cậu nghẹn lại, cơ thể cứng đờ trong vòng tay Dương
Cánh tay Dương siết chặt như sợ buông ra rồi cậu sẽ tan biến
Trần Đăng Dương
/Giọng có chút nghẹn ngào/
Trần Đăng Dương
Khi anh trị liệu xong…
Trần Đăng Dương
Chúng ta… có thể không?
Hoàng Đức Duy
/Khựng lại cố gắng hít thở đều/
Trần Đăng Dương
/Siết chặt cậu hơn vào lòng/
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng
Trái tim cậu đập loạn nhịp nhưng chẳng phải vì xúc động
Vì ngay giây phút này cậu chợt nhận ra lòng mình đang nhói lên
Nhưng lại không vì người đang ôm cậu
Hoàng Đức Duy
/Bất giác nhìn ra cửa/
Ngoài đó ánh đèn hành lang mờ nhạt chiếu xuống sàn gạch trắng lạnh lẽo
Nhưng chẳng còn ai đứng ở đó nữa
Cậu không nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của anh
Trần Đăng Dương
Em nhìn gì vậy?
Hoàng Đức Duy
/ngẩng lên nhìn Dương/
Anh tựa lưng vào lan can, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh đã cháy gần hết
Để lại một vệt sáng mỏng manh rồi vụt tắt
Thế nhưng anh chưa từng đưa nó lên môi chỉ để mặc tàn thuốc rơi xuống đất
Nguyễn Quang Anh
/Ánh mắt sâu thẳng như vực đen không đáy/
Chẳng biết từ bao giờ một người như anh luôn bận rộn, luôn thiếu kiên nhẫn
Lại có thói quen chờ đợi ai đó
Chẳng biết từ bao giờ anh lại để bản thân rơi vào một tình thế nực cười đến thế này
Trần Minh Hiếu
Em còn tính đứng ở đây đến bao giờ?
Minh Hiếu bước lại gần bộ blouse trắng khoác hờ trên vai
Nguyễn Quang Anh
/Giọng thản nhiên nhưng lạnh lẽo/
Nguyễn Quang Anh
Không tới lượt anh quản
Trần Minh Hiếu
/Khoé miệng khẽ kéo lên/
Minh Hiếu bước tới cạnh anh ánh mắt lướt qua điếu thuốc đã cháy gần hết nhưng vẫn chưa được hút lấy một lần
Trần Minh Hiếu
Anh không quản
Trần Minh Hiếu
Nhưng nhìn em thế này thì thú vị đấy
Nguyễn Quang Anh
/Nhếch môi cười nhạt/
Trần Minh Hiếu
/Giọng chậm rãi mang chút giễu cợt/
Trần Minh Hiếu
Ai ngờ thái tử Nguyễn gia lại là kẻ si tình trước..
Trần Minh Hiếu
Cũng nào ai có ngờ.. một Nguyễn Quang Anh mà cũng có ngày phải đứng ngoài hành lang nhìn vợ mình..
Trần Minh Hiếu
Lao vào vòng tay người đàn ông khác
Nguyễn Quang Anh
/Giọng như rít qua khẽ răng/
Nguyễn Quang Anh
Trần Minh Hiếu!
Comments
Lụy gái đẹp cột tóc 2 chùm nò
Là em sai r.Đáng lẽ nên từ chối lúc đó chứ,đáng lẽ phải đi một mik đi chứ,sao phải nhận sự giúp đỡ của anh cơ chứ,em có trái tim,anh cx thế,sao phải làm nó tan nát vậy.Em yêu người ấy nhx em ko muốn liên lụy gia đình anh có thể hiểu,nhx em làm như vậy cx quá đáng r Duy à,hôn nhân trên giấy tờ cx là hôn nhân,dù ko đc can thiệp đời sống riêng tư của nhau nhx ít ra cux nên cho anh hiểu cách làm một người chồng mà thấy vợ mik thik ng con trai khác lại ko đau đi,khó lắm,nó khó lắm,có là hợp đồng thì anh vẫn là con người mà,anh cx có cảm xúc mà,anh cx biết yêu,bt thương là như nào mà,em lại nỡ lòng để anh thấy cái cảnh mà chẳng có người đàn ông nào chấp nhận đc sao?Em ko thương anh nhưng anh thương em lại phá tan sự yêu thương ấy một cách hờ hững,ác lắm,em ác lắm Duy
2025-03-01
3
Hannie960
Đến trước đến sau không quan trọng, mà quan trọng là cả 2 đều rất tốt :))
2025-02-27
0
1994
Sự dứt khoát trong tcam là điều khó khăn nhất trong mỗi ng. Nhưng thật ngốc nghếch khi luôn cho rằng ty của mình không thay đổi, nó là đúng, là tcam vĩnh hằng. Mọi cảm xúc thật ra ta đều cảm nhận đc, chỉ là tiếp nhận nó hay ép mình phủi nó đi.
2025-02-28
0