4

Đôi mắt tam bạch sắc lạnh, hàng mi rợp bóng chỉ càng khiến anh trở lên đáng sợ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không si tình..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và Duy không phải vợ em…
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Nghiêng đầu cười nhạt/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cũng không hẳn là không
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cái nhẫn trên tay em dâu, giấy tờ hôn nhân giữa hai nhà
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mọi thứ đều chứng minh Duy là vợ hợp pháp của em
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Thậm chí em ấy còn là “thái tử phi” mà ai cũng ghen tị
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Nở nụ cười tự giễu chính mình/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em ấy chưa từng thuộc về em..
Lần này Minh Hiếu không trả lời ngay
Mà anh thở dài lấy ra một bao thuốc nhưng lại không châm lửa
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em ghen?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không ghen!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em luôn tỏ ra mình không ghen… nhưng chỉ cần để ý một chút ai cũng thấy cả
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh thật không hiểu.. nếu thích thì giữ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nếu không giữ được thì buông
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em không phải kiểu người lửng lơ thế này
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hơn nữa, một người luôn nắm giữ cuộc chơi như em
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Bây giờ lại đứng đây cả tiếng đồng hồ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Chỉ để chờ một người đang ở trong vòng tay người khác
Phải anh cũng đã từng nghĩ giống Minh Hiếu rằng mình là người kiểm soát tất cả
Cầm trịch mọi thứ trong tay, từ sự nghiệp đến những mối quan hệ
Nhưng đến giờ phút này, anh mới nhận ra hóa ra người thất thế từ lâu đã là anh
Ánh mắt anh không còn yên tĩnh nữa hàng mi anh khẽ động sau những lời nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén của Hiếu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì Duy chưa từng cho em cơ hội để giữ em ấy lại..
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Nhíu mày khó hiểu/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em có quyền lực, có địa vị, lại có cả cái danh “chồng hợp pháp”
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Sao lại nói không có cơ hội?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chưa từng thấy ánh mắt em ấy mỗi khi nhắc tới người con trai trong phòng bệnh kia..
Minh Hiếu cứng người, anh đã đoán ra nhưng vẫn không ngờ được sự tình lại rối rắm đến thế
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Chậm rãi hỏi/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Thế còn em?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em chưa từng cho Duy cơ hội nhìn về phía em à?
Câu hỏi của Minh Hiếu khiến anh khựng lại
Một nỗi mệt mỏi không rõ tên trào lên trong lồng ngực, siết chặt lấy anh đến khó thở
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không biết..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ… ngay từ đầu Duy đã không muốn nhìn về phía em
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Nhìn anh một cách khó tả/
Người con trai trước mặt Minh Hiếu, người luôn được xem là kẻ kiêu ngạo và bất bại nhất
Nhưng lúc này anh chỉ còn lại vẻ trầm lặng, đơn độc và thất thế
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Có bao giờ em nghĩ đến việc… giành lại Duy chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Khẽ nhắm mắt giọng khàn đi/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giành ư?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngay từ đầu Duy đã chẳng thuộc về em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì lấy gì để giành đây?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Thể xác à…”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Nhếch mép cười nhạt/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Không.. đôi lúc em ấy cũng đâu tự nguyện..”
Điếu thuốc cuối cùng cũng tắt hẳn nhưng anh chẳng buồn thả xuống
Ngón tay anh khẽ bẻ nhẹ, điếu thuốc gãy làm đôi
Minh Hiếu không bỏ qua chi tiết đó
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em cứ lạnh lùng, bá đạo thế này… thì em dâu chạy mất cũng chẳng lạ đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Cắt ngang lời Hiếu/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Giọng trầm như mang theo sức nặng/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nay anh nói hơi nhiều rồi đấy
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/Nhún vai nhìn anh/
Ting..
Điện thoại trong túi rung lên, Minh Hiếu liếc qua rồi thông báo ngắn gọn
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Truyền thuốc xong rồi
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Chắc cậu ta cũng ổn hơn rồi đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Không đáp mở cửa rời đi/
Bước chân anh không vội vã nhưng lại mang theo áp lực nặng nề đến khó thở
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Dừng lại trước cửa phòng/
Qua lớp kính mờ anh thấy cậu đang ngồi bên giường bệnh
Dáng người cậu mảnh mai ấy cúi xuống gần Đăng Dương
Và rồi Đăng Dương khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu
Một cử chỉ dịu dàng rất đỗi thân thuộc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Bàn tay siết chặt đến trắng bệch nổi gân/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Mắt khẽ động nhìn chằm chằm cậu/
Thứ khiến anh không thể rời khỏi cảnh cay mắt này là nụ cười ngại ngùng của cậu
Thứ nụ cười chưa bao giờ thuộc về anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/lồng ngực thắt lại đau nhói/
Một cơn bực bội dâng lên không kiểm soát
Thứ cảm xúc mà anh đã cố dìm xuống bao lâu nay giờ đây lại trào dâng mãnh liệt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Quay người rời đi/
Từng bước chân anh nện xuống hành lang lạnh lẽo đầy kiềm nén
Bóng dáng anh mang theo cả một bầu không khí u ám như sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào
Anh xuống đến hầm để xe không khí lạnh lẽo phả vào mặt
Nhưng không thể xoa dịu cơn giận trong lòng anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Rút điện thoại bấm vào số cậu/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Giọng anh kìm chế/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ra xe…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Về..
Không chờ cậu trả lời anh ngắt máy, dựa người vào thân xe đôi mắt tối sầm nhìn vào khoảng không
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/siết chặt vô lăng/
Hoá ra ghen tuông lại có thể khiến anh thành ra như vậy
Phòng Điều Trị Của Dương
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Nhìn điện thoại vừa tối đi/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Giọng dịu dàng/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em mau về đi..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng để anh ta đợi..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Nuốt khan nhìn Dương/
Cậu rời khỏi phòng bệnh nhưng giọng nói của anh vẫn cứ vang vẳng bên cậu
Cậu biết cách anh cúp máy như vậy, cái giọng điệu ấy đều là dấu hiệu của sự khó chịu
Nhưng khó chịu vì điều gì?
Vì phải chờ cậu lâu như thế?
Hay vì… điều gì khác?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Siết chặt điện thoại/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Vô thức bước nhanh hơn về phía thang máy/
Trong lòng cậu có một cảm giác mơ hồ khó gọi tên
Là lo lắng?
Là áy náy?
Hay là chút gì đó vui mừng thoáng qua
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Lắc đầu nhẹ như muốn xua đi ý nghĩ trong đầu/
Rõ ràng người cậu nên lo lắng là Đăng Dương
Người cậu đã mến mộ từ đại học, người đã từng cứu cậu một mạng đến mức trấn thương bả vai
Nhưng sao khi anh không vui, tim cậu lại bất giác loạn nhịp như thế này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngón tay vô thức chạm nhẹ vào chiếc nhẫn trên tay/
Lòng cậu rối bời
Giữa hai người con trai đó, cậu đứng ở đâu?
Và tình cảm của cậu rốt cuộc là gì?
Hot

Comments

quỳnh trần

quỳnh trần

Thực ra QA cũbg chưa cho Duy thấy đc thứ tc khác ngoài "hôn nhân ràng buộc". Nếu mõii người cứ ích kỉ thể hiện tc của bản thân nhiều hơn 1 chút, người kia đã có lý do để bận tâm tới nó, đến móii quan hệ của 2 người

2025-05-26

0

Lli

Lli

Lâu ròi toi mới bấm giục 1 bộ truyện nào đó :)) t dỗi Duy vl, sao truyện nào của sốp t cũng phải đòi công bằng cho QA thế =))

2025-02-28

3

Chloe's couple

Chloe's couple

Tui nhận ra tui mê kiểu ngược tâm thế này, vì yêu mà ngược chứ không phụ thuộc mô típ trà xanh não rỗng ghen tuông hại nhau, tác giả, tui yêu bạn ❤

2025-02-28

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play