Cánh cửa quan tài đóng sập, bóng tối lập tức bao trùm lấy Đức Duy
Hơi lạnh từ bốn phía ập đến, như thể có vô số bàn tay vô hình đang trườn lên da cậu
Hoàng Đức Duy
Không… không…//run rẩy, cào cấu bề mặt gỗ cứng//
Hoàng Đức Duy
Thả tôi ra! Có ai không?!
Không có ai đáp lại
Chỉ có tiếng vọng lại từ không gian trống rỗng
Nhưng rồi—
*Cạch!
Một âm thanh khe khẽ vang lên
Đức Duy nín thở
Hơi thở cậu đông cứng khi cảm nhận được… một ánh nhìn
Ai đó, hoặc thứ gì đó, đang quan sát cậu trong bóng tối
Nguyễn Quang Anh
Ngươi ồn ào quá đấy
Giọng nói trầm thấp vang lên
Âm thanh không lớn, nhưng lại như thể len lỏi vào tận xương tủy
Đức Duy nín thở. Cậu không thấy gì cả, nhưng cậu biết....có người trong này
Hoàng Đức Duy
A… ai đó? //lắp bắp//
Nguyễn Quang Anh
Ngươi là cô dâu năm nay?
Hoàng Đức Duy
Tôi không phải cô dâu gì cả! Thả tôi ra!
Một tiếng cười nhẹ vang lên
Nguyễn Quang Anh
Không phải? Nhưng ngươi đã được đưa xuống đây
Nguyễn Quang Anh
Từ giờ, ngươi thuộc về ta
Tim Đức Duy thắt lại
Một bàn tay lạnh ngắt vươn ra từ bóng tối, chạm vào cằm cậu, nâng lên
Nguyễn Quang Anh
Ngẩng đầu lên, để ta nhìn ngươi nào
Ngón tay lạnh ngắt chạm vào cằm, nhưng Đức Duy lập tức giật lùi lại, lưng đập mạnh vào vách gỗ phía sau
Hoàng Đức Duy
Đừng chạm vào tôi!
Giọng cậu run run, nhưng vẫn cố gắng cứng rắn
Một tràng cười khẽ vang lên trong bóng tối
Nguyễn Quang Anh
Sợ à?
Hoàng Đức Duy
Tôi… Tôi không phải người được chọn!
Hoàng Đức Duy
Tôi bị ép buộc!
Hoàng Đức Duy
Ngài không thể bắt tôi ở lại!
Không có câu trả lời ngay lập tức
Chỉ có tiếng lụa mỏng quệt qua mặt đất, như thể ai đó đang chậm rãi tiến gần hơn
Nguyễn Quang Anh
Ngươi nghĩ ta quan tâm sao?
Giọng nói ấy, trầm thấp, bình thản, nhưng ẩn chứa một áp lực vô hình
Đức Duy nuốt khan
Cậu không thể mất bình tĩnh
Nếu cậu sụp đổ ngay lúc này, sẽ không còn đường thoát nữa
Hoàng Đức Duy
Ngài cần một cô dâu, đúng không? Tôi không phải con gái
Cậu cố gắng giữ giọng bình tĩnh
Hoàng Đức Duy
Nghi thức này sai rồi. Hãy để tôi đi
Một khoảng lặng dài đến mức khiến cậu nghẹt thở
Nguyễn Quang Anh
Ngươi thật thú vị
Bỗng—xoẹt! Một tia sáng đỏ lóe lên trong bóng tối
Đức Duy rùng mình
Đôi mắt
Một đôi mắt đỏ rực đang nhìn thẳng vào cậu
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta thử xem…
Giọng nói trầm thấp cất lên lần nữa
Nguyễn Quang Anh
Ngươi có thể rời đi hay không
Đột nhiên, mặt đất dưới chân rung chuyển. Đức Duy cảm thấy cơ thể mình rơi xuống. Không khí xung quanh lạnh lẽo đến thấu xương, như thể cậu vừa rơi vào một vực sâu không đáy
Hoàng Đức Duy
A—!
Cậu hét lên, nhưng tiếng hét lập tức bị nuốt chửng bởi màn đêm. Cậu rơi, rơi mãi, cho đến khi—
*Bịch!
Cả cơ thể đập mạnh xuống nền đất cứng. Đau. Cảm giác đau đớn lan khắp từng thớ thịt, nhưng ít nhất cậu vẫn còn sống
Hoàng Đức Duy
…Chuyện quái gì vừa xảy ra?
Đức Duy rùng mình, chống tay ngồi dậy. Trước mắt cậu, không còn là bóng tối tuyệt đối nữa
Cậu đang ở một nơi… kỳ lạ
Một cánh rừng u tối, mờ mịt sương trắng. Cây cối cao vút, vặn vẹo như những bàn tay khổng lồ đang với lấy bầu trời. Ánh trăng đỏ quạch treo lơ lửng, nhuốm cả không gian trong một màu ma mị
Nguyễn Quang Anh
Ta không thích những kẻ yếu đuối
Giọng nói ấy lại vang lên, lần này đến từ phía trước
Hoàng Đức Duy
//ngước lên//
Hắn không phải con người
Hắn là Diêm Vương
Hơi thở Đức Duy nghẹn lại. Cậu nên làm gì bây giờ?
Comments
Zuy Anh.
ĐD: Quơ, bớt giỡn mặt đi cha nội!!
2025-05-07
0
౨ৎɋɨɨɲ🎀
mở đầu thật là thú zị
2025-05-17
0