Chương 2: Đêm Tuyết Rơi

Tg sung Jin sigma:)
___
Ayaka
Ayaka
Hôm nay tuyết rơi đẹp quá.
Ayaka chắp tay trước miệng, hà hơi cho bớt lạnh.
Nobita nhìn lên bầu trời đen thẫm, những bông tuyết nhỏ li ti xoay vòng rồi rơi xuống mái tóc màu trắng khói của cậu.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Anh chẳng thấy có gì đẹp cả, chỉ thấy lạnh thôi.
Ayaka
Ayaka
Thế thì do anh vô cảm rồi.
Ayaka bĩu môi, đá nhẹ vào chân Nobita.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, nheo mắt đầy vẻ khiêu khích.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Anh vô cảm? Thế em thử bảo anh làm gì đó lãng mạn đi, xem có vô cảm không.
Ayaka bật cười, vươn tay phủi tuyết đọng trên vai áo Nobita.
Ayaka
Ayaka
Ừm... thế thì anh cõng em về nhà đi.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Không.
Ayaka
Ayaka
Anh đúng là vô cảm thật.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Cõng em về nhà? Để ông Tokashi thấy, rồi lão lại tưởng anh có ý gì với con gái lão à?
Nobita nhún vai.
Ayaka phì cười.
Dù biết Nobita chỉ đùa, nhưng cách cậu nói chuyện lúc nào cũng lạnh lùng, pha chút bất cần đời.
___
Cả hai đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi. Ayaka kéo tay Nobita dừng lại.
Ayaka
Ayaka
Anh, vào mua ít bia đi.
Nobita nhướng mày.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Anh chưa đủ tuổi đâu.
Ayaka
Ayaka
Nhưng em đủ tuổi.
Ayaka nháy mắt.
Nobita thở dài nhưng vẫn để cô kéo vào trong.
Ayaka chọn một lon bia lạnh, rồi tiện tay lấy thêm một lon trà sữa cho cậu.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Em thích uống bia à?
Nobita hỏi khi cả hai bước ra khỏi cửa hàng.
Ayaka
Ayaka
Không hẳn. Nhưng những lúc thế này, có chút men thì sẽ dễ ngủ hơn.
Nobita không đáp.
Cậu biết Ayaka cũng có những chuyện riêng mà cô không muốn nhắc đến. Giống như cậu vậy.
___
Căn nhà nơi Nobita và Ayaka ở nằm trong một khu phố yên tĩnh, không quá xa quán Izakaya. Nhà có hai tầng, không lớn nhưng đủ ấm cúng.
Lúc về đến nơi, ông Tokashi đã ngủ. Nobita cởi giày, treo áo khoác lên rồi đi thẳng vào bếp lấy nước.
Ayaka cũng theo vào, mở lon bia và ngồi xuống bàn.
Ayaka
Ayaka
Hôm nay mệt không?
Cô hỏi.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Vẫn vậy.
Ayaka
Ayaka
Anh đúng là lúc nào cũng trả lời cộc lốc.
Nobita liếc nhìn Ayaka, ánh mắt cậu có chút mềm đi.
Dù vẻ ngoài lúc nào cũng tỏ ra bất cần, nhưng đối với Ayaka, cậu chưa bao giờ thực sự lạnh nhạt.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Chỉ là không có gì để nói thôi.
Ayaka chống cằm nhìn cậu.
Ayaka
Ayaka
Anh có bao giờ nghĩ rằng nếu không gặp em và ba em, giờ anh sẽ ra sao không?
Nobita im lặng một lúc, rồi khẽ cười, nhưng nụ cười đó không có chút ấm áp nào.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Có lẽ đã chết ở đâu đó rồi.
Ayaka thoáng sững người.
Cô biết Nobita không nói đùa.
Cuộc đời của cậu đã trải qua quá nhiều bi kịch đến mức cậu không còn màng đến sống chết nữa.
Ayaka
Ayaka
Đừng nói mấy câu kiểu đó.
Ayaka nhíu mày.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Anh chỉ nói sự thật thôi mà.
Ayaka
Ayaka
Sự thật thì sao chứ? Em không muốn nghe những lời đó.
Căn phòng chìm vào im lặng. Ayaka nhấp một ngụm bia, đôi mắt nhìn xa xăm.
Ayaka
Ayaka
Anh này.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Hửm?
Ayaka
Ayaka
Anh có thắc mắc vì sao em lại gọi anh là 'anh' không?
Nobita nhướn mày.
Cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ đến điều đó.
Ayaka hơn cậu hai tuổi, đáng lẽ phải gọi cậu là "em" mới đúng.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Hồi mới gặp nhau, em cũng gọi anh là 'em' mà.
Nobita nhớ lại.
Ayaka gật đầu.
"Lúc đó anh vẫn là Nobita yếu đuối, là cậu bé năm nào cần được bảo vệ. Nhưng rồi em nhận ra... anh đã không còn là cậu bé đó nữa. Anh đã thay đổi. Anh mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn, và trưởng thành hơn cả em. Dù em hơn tuổi, nhưng anh lại là người bảo vệ em. Thế nên em bắt đầu gọi anh là 'anh'."
Nobita im lặng. Cậu không biết phải đáp lại thế nào.
Ayaka
Ayaka
Gọi như thế, em cảm thấy anh vẫn còn là một phần quan trọng trong cuộc đời em.
Ayaka khẽ cười.
Nobita cúi đầu nhìn lon trà sữa trong tay mình.
Cậu chưa bao giờ để tâm đến cách xưng hô, nhưng khi nghe Ayaka nói vậy, cậu mới nhận ra rằng...
Có những thứ nhỏ nhặt lại chứa đựng những cảm xúc sâu sắc đến nhường nào.
Cậu không đáp lại, chỉ lặng lẽ vươn tay, xoa nhẹ đầu Ayaka.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Ngủ sớm đi, mai lại phải dậy sớm đấy.
Ayaka cười, gật đầu.
Ayaka
Ayaka
Ừ, anh cũng vậy nhé.
Nobita đứng dậy, bước về phía phòng mình.
Nhưng trước khi đóng cửa, cậu vẫn kịp nghe thấy giọng Ayaka khẽ vang lên trong đêm.
Ayaka
Ayaka
Cảm ơn anh, Nobita
Cậu dừng lại một chút, rồi khẽ cười.
Cảm ơn ư? Cậu mới là người phải cảm ơn cô ấy mới đúng.
Vì giữa cuộc đời lạnh lẽo này, Ayaka là người duy nhất còn khiến cậu cảm thấy ấm áp.
Hhhhhehe
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play