Taxi dừng lại trước căn hộ, Quang Anh mở cửa bước xuống, vươn vai một cái, hơi thở phả ra làn khói mờ giữa không khí se lạnh. Đức Duy theo sau, tay cầm túi đồ vừa mua trên đường về. Hai người vừa trải qua một buổi tối thư thả cùng nhau, không ngờ rằng chỉ vài phút nữa thôi, cả thế giới của họ sẽ đảo lộn.
Điện thoại của Quang Anh rung lên ngay khi họ vừa bước vào nhà. Là số của mẹ cậu.
Nguyễn Quang Anh
Alo, mẹ à?
Giọng nói từ đầu dây bên kia nghẹn ngào, đứt quãng.
???
Mẹ Quang Anh: Quang Anh... ba con... ba con mất rồi...
Đức Duy nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống sàn. Khi cậu quay lại, Quang Anh đứng bất động, điện thoại rời khỏi tay, đôi mắt mở to, trống rỗng. Hơi thở của anh trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng không kiểm soát.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh! // lao tới, nắm lấy vai anh// Hít thở chậm lại, nghe em nói không?!
Nhưng Quang Anh không phản ứng. Cả cơ thể anh như bị rút cạn sinh lực. Trong giây lát, đôi mắt anh tối sầm, rồi ngã gục xuống nền nhà.
Hoàng Đức Duy
QUANG ANH!?
Đức Duy hét lên, tim cậu đập mạnh đến nỗi lồng ngực như muốn nổ tung.
Cậu vội vàng đỡ lấy anh, nhưng người anh mềm nhũn, môi tái nhợt. Hơi thở yếu ớt đến mức cậu không thể nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập hoảng loạn. Không còn thời gian suy nghĩ, Duy lập tức gọi xe cấp cứu.
-----
Đức Duy ngồi trong hành lang bệnh viện, hai tay đan vào nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cậu chưa bao giờ thấy Quang Anh trong tình trạng này. Các bác sĩ đã đưa anh vào phòng cấp cứu ngay khi xe cứu thương đến, nhưng cậu vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào.
Mười phút... Hai mươi phút... Rồi ba mươi phút trôi qua trong căng thẳng.
Mỗi giây trôi qua giống như một cây kim đâm vào lòng cậu. Cậu không thể ngừng nghĩ đến những điều tồi tệ nhất. Quang Anh đã có tiền sử mắc hội chứng Takotsubo, cậu biết rõ điều đó, nhưng không ngờ rằng cú sốc mất cha lại có thể đánh gục anh nhanh đến vậy.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, một bác sĩ bước ra.
???
Bác sĩ: Người nhà của bệnh nhân Quang Anh?
Hoàng Đức Duy
//bật dậy ngay lập tức// Là tôi! Anh ấy sao rồi bác sĩ?"
Bác sĩ tháo khẩu trang, giọng ôn tồn nhưng đầy nghiêm trọng.
???
Bác sĩ: Cậu ấy bị sốc tâm lý nặng, dẫn đến một cơn đau tim cấp tính do hội chứng Takotsubo. Chúng tôi đã kiểm soát được tình trạng của cậu ấy, nhưng trong thời gian tới, cậu ấy cần được theo dõi sát sao. Bất kỳ cú sốc tinh thần nào cũng có thể khiến bệnh tình trầm trọng hơn.
Đức Duy siết chặt nắm tay, tim cậu trĩu nặng. Cậu biết hội chứng này nguy hiểm thế nào. Nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ rằng nó sẽ cướp đi sự tỉnh táo của Quang Anh nhanh đến vậy.
Hoàng Đức Duy
Tôi có thể vào thăm anh ấy không?
???
Bác sĩ: //gật đầu// Cậu ấy vừa tỉnh, nhưng còn yếu. Đừng làm cậu ấy xúc động thêm.
Đức Duy đẩy cửa bước vào. Quang Anh nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt. Khi nghe tiếng bước chân, anh chậm rãi quay đầu lại.
Nguyễn Quang Anh
Duy...
Hoàng Đức Duy
Em đây. //siết chặt tay anh// Em ở đây rồi, anh không sao nữa.
Đôi mắt Quang Anh đỏ hoe, giọng nói khàn đặc.
Nguyễn Quang Anh
Ba anh... thật sự đã đi rồi sao?
Đức Duy nuốt nước bọt, lòng đau như cắt. Cậu không biết phải nói thế nào để xoa dịu nỗi đau này. Thế giới của Quang Anh vốn đã không dễ dàng, giờ đây lại mất đi người thân duy nhất nâng đỡ tinh thần anh suốt bao năm qua.
Hoàng Đức Duy
Anh... cứ nghỉ ngơi trước đi. Mai em sẽ đưa anh về nhà.
Nhưng Quang Anh chỉ lắc đầu, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối.
Nguyễn Quang Anh
Anh không muốn về. Nếu về đó... tất cả sẽ là thật. Ba anh sẽ không còn nữa, anh sẽ không còn được nghe giọng ông ấy, không còn được nhìn thấy ông ấy ngồi trước hiên nhà đọc báo mỗi sáng nữa.
Đức Duy đau lòng nhìn anh, không biết phải nói gì hơn. Cậu chỉ có thể cúi xuống, ôm lấy anh thật chặt.
Hoàng Đức Duy
Anh không phải đối mặt một mình đâu. Em sẽ ở bên anh.
Quang Anh không đáp, chỉ nhắm mắt lại, nước mắt tiếp tục chảy dài.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm mờ mịt. Một cơn gió lạnh lùa vào phòng bệnh, mang theo nỗi mất mát và bi thương chưa từng có.
Comments
- ᴄʜɪᴘ x ᴋᴀ -
gâu gâu, gâu gâu ( e là chó mà,vợ với con sốp hồi lào?)ẳng ẳng
2025-03-01
3
44
nè...nếu anh không về nhà với duy là anh không còn nghe giọng duy, không còn nhìn thấy duy làm gì nữa đó...
2025-03-04
3
t.anh__rhycap
ku ku kăk kăk ( t sau khi đọc hết truyện của bồ )
2025-03-02
3