À quên, tên của tuôi fic này là Bê Bê... Nhắc lại là Bê Bê nha! Không phải Bê Đê đâu đừng nhầm ^^
---------------
Chiều muộn, trời se lạnh. Trong căn hộ nhỏ, ánh nắng cuối ngày xuyên qua rèm cửa, đổ bóng lững thững lên sàn gỗ.
Quang Anh—một chàng trai mang trong mình hội chứng Takotsubo, căn bệnh khiến trái tim cậu có thể ngừng đập vì một cú sốc tinh thần—đang ngồi trên sofa, ánh mắt dịu dàng nhìn người trước mặt.
Đức Duy—một chàng trai luôn mạnh mẽ và kiên định, nhưng khi đứng trước Quang Anh, cậu lại trở nên mềm mại hơn bao giờ hết.
Duy tựa vào sofa, mắt lim dim buồn ngủ. Quang Anh chống cằm quan sát một lúc rồi bất ngờ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu.
Hoàng Đức Duy
//mở mắt, nhíu mày// Anh đang làm gì thế?"
Nguyễn Quang Anh
//cười khẽ// Dỗ em ngủ.
Hoàng Đức Duy
//bĩu môi// Ai cần anh dỗ chứ.
Nhưng lời phản đối còn chưa kịp dứt, cậu đã bị kéo vào một cái ôm chặt.
Quang Anh vùi mặt vào cổ Duy, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai.
Nguyễn Quang Anh
Lúc ngủ em đáng yêu lắm, nên anh không kiềm chế được.
Hoàng Đức Duy
//đỏ mặt, vùng vẫy// Bỏ ra! Ai cho anh nói mấy câu này hả?!
Nguyễn Quang Anh
Không bỏ. //siết chặt cậu hơn//
Duy giãy một lúc rồi cũng đành chịu thua, tựa đầu vào vai Quang Anh
Hoàng Đức Duy
//Lầm bầm// Rõ ràng em mới là người nên ôm anh chứ.
Quang Anh bật cười, hôn lên mái tóc mềm
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em lại thích được ôm hơn.
Duy im lặng vài giây, rồi bất ngờ cắn nhẹ lên cổ Quang Anh một cái.
Nguyễn Quang Anh
//giật mình// Này, em cắn anh đấy à?
Duy cười ranh mãnh, mắt cong lên đầy khiêu khích
Hoàng Đức Duy
Anh muốn giành quyền chủ động với em á? Nằm mơ đi!
Quang Anh nhìn cậu một lúc, rồi chậm rãi cúi xuống, môi gần như chạm vào vành tai cậu
Nguyễn Quang Anh
Vậy… thử xem ai thắng nhé?
Hoàng Đức Duy
//Đỏ mặt// Anh-
Lời còn chưa kịp dứt, Quang Anh đã cúi xuống hôn lên môi cậu, triệt để dập tắt mọi kháng cự.
Ánh chiều tàn dần, phủ lên bóng hai người một màu vàng ấm áp. Nhưng phía sau sự ngọt ngào ấy, đâu ai biết rằng có những nỗi đau vẫn luôn rình rập, chực chờ cướp đi tất cả…
_____
Ngoài trời, cơn mưa rả rích rơi xuống mái hiên, từng giọt nước đọng lại trên cửa kính, phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp trong phòng.
Đức Duy cuộn tròn trong chăn, mái tóc hơi rối, đôi mắt lờ đờ vì buồn ngủ. Quang Anh ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn cậu.
Hoàng Đức Duy
Anh nhìn gì thế? //dụi mắt, giọng hơi khàn//
Quang Anh mỉm cười, vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm
Nguyễn Quang Anh
Nhìn em thôi.
Hoàng Đức Duy
//lườm nhẹ// Nhìn gì mà nhìn hoài, không thấy chán à?
Nguyễn Quang Anh
Không! //cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu// Nhìn em bao nhiêu cũng không đủ.
Duy im lặng một lúc, mặt hơi đỏ lên. Nhưng cậu không phản bác, chỉ kéo chăn trùm kín đầu
Hoàng Đức Duy
//lầm bầm// Dẻo miệng thật đấy.
Quang Anh bật cười, kéo chăn xuống, rồi nhẹ nhàng luồn tay vào trong chăn, ôm lấy cậu.
Quang Anh siết chặt vòng tay, cằm tựa lên mái tóc mềm. Cậu thích cảm giác này—cảm giác Duy nằm trong lòng mình, nhỏ bé nhưng lại vô cùng quan trọng.
Hoàng Đức Duy
Mai anh có đi đâu không?
Nguyễn Quang Anh
Không. Ở nhà với em.
Hoàng Đức Duy
Vậy mai ngủ nướng nhé.
Quang Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu.
Nguyễn Quang Anh
Ừ, ngủ nướng.
Tiếng mưa vẫn rơi bên ngoài, nhưng trong phòng, tất cả đều yên tĩnh. Chỉ có hơi ấm của hai người hòa vào nhau, như thể cả thế giới thu bé lại, chỉ còn lại hai người họ mà thôi.
Comments
gái đẹp bị khờ🥰💔
roibubuoiluon zới cailonma của toii đou hả con kia😭🙏
2025-04-28
0
karivy
tg hứa rồi nhé truyện kia kết se, truyện này phải là he
2025-04-26
1
Hiny🍥
ê t đọc tên thành BÊ ĐÊ
2025-03-16
1