[Đình Bắc-Văn Khang/1510/ĐTVN] Hóa Ra Là Yêu
Lời Từ Chối Năm 17 Tuổi
Trời chiều phủ lên sân bóng một màu vàng nhàn nhạt. Không khí oi ả của mùa hè vẫn chưa tan đi hoàn toàn, nhưng cơn gió nhẹ lướt qua cũng đủ làm xao động những tán cây bên rìa sân
Sân bóng đã dần vắng người. Những tiếng cười đùa, những bước chân rầm rập đã lùi xa, chỉ còn lại hai người đứng đó, giữa khoảng sân rộng lớn
Em hơi cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo. Trong lồng ngực, trái tim em đập dồn dập, không phải vì hồi hộp trước một trận đấu—mà vì điều em sắp nói ra
Giọng em không lớn, nhưng từng chữ rơi xuống lại như viên đá nhỏ chạm vào mặt hồ phẳng lặng, khuấy động những gợn sóng vô hình
Hắn giật mình. Trái bóng dưới chân lăn nhẹ đi một chút, nhưng hắn không còn tâm trí nào để nhìn theo nó nữa
Làm sao hắn có thể ngờ rằng, người đứng trước mặt hắn lúc này cậu nhóc luôn chạy theo hắn, ríu rít gọi "anh Bắc" lại có thể nói ra câu ấy, một cách chân thành đến vậy?
Một thoáng im lặng kéo dài. Gió vẫn thổi qua, mang theo mùi cỏ xanh mát, nhưng trong lòng hắn lại chẳng còn chút bình yên nào
Hắn khẽ bật cười, cố tình tỏ ra nhẹ nhõm
Đình Bắc
Đừng đùa nữa, nhóc. Đây là trò cá cược của đám kia à?
Em không cười. Đôi mắt em nhìn thẳng vào hắn, tràn đầy kiên định
Hắn im lặng. Nếu đã không thể, thì tốt nhất là từ chối ngay từ đầu. Hắn biết điều đó
Hắn hít sâu một hơi, rồi buông ra một câu mà cả đời này hắn không thể quên
Đình Bắc
Xin lỗi. Anh không thể đáp lại em
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng lại như lưỡi dao sắc lẹm cắt ngang bầu không khí
Hắn nghĩ, nói rõ ràng ngay lúc này sẽ tốt hơn là để em nuôi hy vọng rồi thất vọng sau này
Hắn nghĩ, em còn trẻ, rồi sẽ sớm quên đi hắn, tìm được ai đó tốt hơn
Khoảnh khắc hắn nói lời từ chối, một phần trái tim em đã vỡ vụn
Em không khóc. Không trách móc. Chỉ mím môi, rồi khẽ cười
Nụ cười nhẹ bẫng, nhưng lại đau đớn đến tận cùng
Văn Khang
Vậy coi như em chưa từng nói gì đi
Lời nói buông ra, em xoay người bước đi
Hắn đứng yên. Không đuổi theo
Mãi đến sau này, em rờ đội, hắn mới nhận ra
Hắn đã mất em, từ chính khoảnh khắc ấy
Chiếc xe màu đen lăn bánh vào trung tâm huấn luyện của đội bóng chuyên nghiệp
Bên ngoài cửa kính, khung cảnh lướt qua nhanh chóng. Bảng hiệu lớn in tên đội bóng, những dãy hành lang dài, những sân tập xanh rì
Hắn đã từng nghĩ, sau ngần ấy năm, mọi thứ hẳn sẽ khác
Vừa bước xuống xe, kéo theo chiếc vali nặng trĩu, hắn đã nhìn thấy em. Em đứng ở đó
Không còn là cậu nhóc 17 tuổi từng tỏ tình giữa sân bóng năm nào. Không còn ánh mắt luôn tràn đầy mong đợi mỗi khi nhìn hắn
Em của hiện tại, trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn
Nhưng điều thay đổi nhất chính là đôi mắt ấy
Không còn sự ngưỡng mộ. Không còn sự chờ đợi
Như thể… tất cả chỉ còn lại quá khứ
Em nhìn lướt qua bảng tên trên vali của hắn, rồi cười—một nụ cười lịch sự hoàn hảo
Văn Khang
Chào mừng anh đến với đội
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại xa lạ đến mức khiến hắn thấy nghẹn lại
Hắn định mở miệng nói gì đó. Nhưng em đã quay lưng rời đi
Cũng giống như năm năm trước, hắn chỉ có thể đứng yên nhìn theo bóng lưng em mà không làm gì cả
Em dẫn hắn đến phòng. Đứng trước cửa, em hơi nghiêng người, giọng nói không có chút dao động nào
Văn Khang
Phòng của anh đây
Hắn kéo vali vào, khẽ cau mày khi nhận ra chỉ có một chiếc giường đơn và một chiếc giường tầng
Vừa dứt lời, cửa phòng bật mở. Văn Trường xuất hiện, vẫn khoác trên vai chiếc khăn lau mồ hôi, nụ cười tươi roi rró
Văn Trường
A, Bắc hả? Cuối cùng cũng đến rồi!
Không đợi hắn phản ứng, Văn Trường đã vươn tay kéo hắn vào một cái ôm thân thiện. Hắn đứng sững lại, cả người hơi cứng đờ
Không phải vì cái ôm bất ngờ—mà vì ánh mắt của em, đang lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này
Không hề có cảm xúc gì đặc biệt
Chỉ đơn giản là không quan tâm
Hắn bỗng dưng thấy khó chịu đến lạ. Lẽ ra em phải có phản ứng khác chứ. Em phải cảm thấy có chút gì đó chứ
Văn Trường buông hắn ra, cười hì hì
Văn Trường
Anh cứ tự nhiên nhé! Em ngủ giường trên, anh ngủ giường dưới
Hắn ừ một tiếng, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía em. Em liếc hắn một cái, rồi quay sang Văn Trường
Văn Khang
Mày đừng làm phiền anh Bắc nhiều
Văn Trường gãi đầu, cười toe toét
Văn Trường
Tao có làm gì đâu! Chẳng qua thấy vui thôi mà
Hắn siết chặt quai vali, định nói gì đó với em
Hắn muốn hỏi em còn nhớ chuyện năm đó không
Hắn muốn nói ra điều mà suốt năm năm qua hắn chưa từng có cơ hội nói
Bởi vì hắn biết, bây giờ… em đã không còn là cậu nhóc năm đó nữa
Hòi Phưn
Nói chung là ý tửn cũng dịuuu
Comments
baobaocutiii
chúc shop thành công voii tpham mới nháaa em luonn ủng hộ shop 💗💗💗
2025-03-07
1
thẻo chim đứa nào ra chap lâu
ê điểm văn chắc cũng cao dữ ha 🥰🥰🥰
2025-04-03
1
Khánh An
idea hay quó😭💗💗 ủng hộ × 3,14 😭💗💗 nma mới chap đầu mà hơi suyy nghee
2025-03-06
2