chap2

tui nèeee
tui nèeee
ủng hộ đứa con này của t dớiii
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Đừng như vậy...a...
Giọng Hùng Huỳnh nghẹn ngào, nhưng không có chút sức mạnh nào để ngăn cản.
Đỗ Hải Đăng không đáp lời, chỉ vùi mặt vào cần cổ mịn màng của em, môi hắn khẽ cắn vào da thịt, để lại một dấu vết đỏ ửng. Cảm giác đau đớn này lại khiến em càng thêm yếu ớt, đầu óc quay cuồng trong những cảm xúc hỗn loạn.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em có mà chạy đằng trời*thúcmanh*
Giọng nói của Đỗ Hải Đăng vang lên bên tai, âm thanh như một lời thì thầm đầy sự sở hữu. Hắn kéo chiếc áo sơ mi của em ra, để lộ làn da trắng nõn
Hắn cúi xuống, ngón tay lạnh lùng vuốt ve những vệt da non nớt ấy, mỗi lần chạm vào lại khiến em rùng mình.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ưm...a
Em không thể kiềm chế, một tiếng rên rỉ thoát ra từ môi, cơ thể run lên dưới những động tác của Đỗ Hải Đăng
Cảm giác bị chiếm đoạt khiến Hùng Huỳnh không thể ngừng khóc. Dù em muốn rời đi, nhưng cơ thể lại không thể thoát khỏi cái vòng siết chặt của hắn
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tôi sẽ không buông em ra, cho đến khi em hiểu rằng em không còn ai khác ngoài tôi
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Rõ ràng là vậy mà...a..ức
Đỗ Hải Đăng thì thầm, giọng nói lộ ra sự tàn nhẫn và bá đạo không thể che giấu.
Hắn cúi xuống, lại lần nữa hôn lên đôi môi em, nụ hôn này không có sự nhẹ nhàng, mà chỉ có sự chiếm hữu mãnh liệt. Đầu lưỡi hắn không ngừng khêu gợi, ép buộc Hùng Huỳnh phải tiếp nhận hắn, phải cảm nhận hắn.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ưm… đừng…
Hùng Huỳnh run rẩy, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng chỉ có thể bất lực.
Đỗ Hải Đăng không để em có cơ hội trốn thoát. Hắn nắm lấy tay em, giữ chặt, rồi kéo người xuống giường, áp sát cơ thể mình vào cậu. Cả hai cơ thể quấn lấy nhau, những hành động của hắn mạnh mẽ đến mức khiến Hùng Huỳnh không còn sức để kháng cự
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Cái lổ của em đã một lần bị tôi đút vào rồi, thì sau này tôi sẽ không buông tha cho em đâu.Bé ngoan
Hùng Huỳnh nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, ánh sáng trong phòng đã tắt đi từ lâu, nhưng không gian vẫn nặng nề, đầy sự đè nén.
Hai ngày qua, em không ngừng chịu đựng những hành động của Đỗ Hải Đăng, không có giây phút nào được nghỉ ngơi, không có một khoảnh khắc nào để cảm thấy an toàn.
Mệt mỏi, đau đớn, và cũng đầy tủi nhục. Nhưng giờ đây, cơ thể em như sắp kiệt sức. Hơi thở hổn hển, từng nhịp đập của tim như đang đập thổn thức trong lồng ngực.
Đỗ Hải Đăng nằm bên cạnh em, ánh mắt không hề rời khỏi người em. Hắn biết em đang mệt mỏi, biết em cần nghỉ ngơi, nhưng trong lòng hắn lại không dễ dàng bỏ qua. Tuy nhiên, hắn quyết định sẽ không làm thêm gì nữa, ít nhất là cho đêm nay.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Ngoan ngủ một chút đi*hôn môi em*
Giọng của Đỗ Hải Đăng dịu lại, mang một chút gì đó như ra lệnh, nhưng cũng có chút khinh miệt lẫn chiếm hữu.
Hắn kéo chăn lên che cơ thể không mảnh vải của em, tay vuốt ve tóc em một cách nhẹ nhàng như thể đang chăm sóc một món đồ quý giá.
Hùng Huỳnh chỉ khẽ mở mắt, cơ thể vẫn yếu ớt, chẳng còn sức để phản kháng. Em chỉ nhìn Đỗ Hải Đăng, đôi mắt mờ đi vì kiệt sức, nhưng vẫn không thể che giấu nỗi sợ hãi và uất ức trong lòng.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Anh sẽ không làm gì tôi nữa chứ?
Em cố gắng thốt lên, giọng nói yếu ớt và mệt mỏi
Đỗ Hải Đăng nằm yên một lúc, đôi mắt nhìn xuống em, rồi hắn khẽ cười, một nụ cười lạnh lẽo.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tôi cho em nghỉ ngơi. Nhưng đừng quên,em thuộc về tôi, và thuộc về nơi này
Giọng hắn trầm thấp, như một lời nhắc nhở, không có chút sự thương hại
Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên môi Hùng Huỳnh, nụ hôn lạnh lẽo, không phải để an ủi mà là để khẳng định sự chiếm hữu của mình. Sau đó, hắn ngồi dậy ra khỏi giường, đi về phía cửa.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Ngủ đi.Mai sáng tôi quay lại
Đỗ Hải Đăng nói, nhưng khi quay lưng đi, ánh mắt hắn vẫn nhìn Hùng Huỳnh qua vai, ánh mắt ấy đầy thâm trầm và không thể đoán được
Cánh cửa khép lại với một tiếng két nhẹ, và không gian trong phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở của Hùng Huỳnh, nặng nề và đầy tuyệt vọng
Đêm trôi qua trong tĩnh lặng, và Hùng Huỳnh chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc ngủ ấy không hề bình yên. Mỗi lần nhắm mắt, em lại cảm thấy những cơn ác mộng về Hải Đăng, những nỗi sợ hãi không thể tả nổi.
Mặc dù em đã được cho phép nghỉ ngơi, nhưng sự căng thẳng trong cơ thể vẫn không buông tha, cảm giác bị xâm phạm vẫn ám ảnh em từng giây từng phút.
Sáng hôm sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra, và Đỗ Hải Đăng bước vào mà không gõ cửa. Hắn đứng đó một lúc, nhìn em đang nằm trên giường, mái tóc lòa xòa, cơ thể vẫn mệt mỏi nhưng không có vẻ gì là sẽ bỏ qua cho em.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em ngủ ngon không?
Hùng Huỳnh không trả lời, đôi mắt nhìn về phía cửa sổ, nhưng ánh mắt lại không thể che giấu sự hoảng sợ khi thấy Hải Đăng bước vào gần mình. Em cố gắng lùi ra phía sau, nhưng không có đủ sức lực để rời khỏi giường.
Hot

Comments

Banh

Banh

Daa vâng thưa chủ sốp đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp zai, xinh gái, học giỏi, nói chung là em thích đứa con này của sốp vcl

2025-06-07

0

Kane ((Kiav team))

Kane ((Kiav team))

ok nhaaa

2025-05-15

0

𝙏𝙖̂𝙢 𝙉𝙝𝙪̛. ᝰ.ᐟ

𝙏𝙖̂𝙢 𝙉𝙝𝙪̛. ᝰ.ᐟ

dạ

2025-03-12

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play