Chap3

Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tôi đã cho em nghỉ ngơi đủ rồi. Giờ thì đến lượt em thực hiện nhiệm vụ của mình.
Đỗ Hải Đăng cúi xuống, tay giữ cằm em một cách mạnh mẽ, bắt em phải nhìn thẳng vào hắn
Hùng Huỳnh có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt mình, nặng nề và đầy ép buộc. Em không thể tránh được, không thể dối lòng mình được nữa. Cảm giác bị hắn kiểm soát hoàn toàn khiến cậu không thể kìm chế nổi sự tuyệt vọng trong lòng.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Anh muốn tôi làm gì?
Câu hỏi của em chỉ khẽ vang lên, gần như không có chút hy vọng nào.
Đỗ Hải Đăng không trả lời ngay lập tức, chỉ nhìn vào đôi mắt em như đang tìm kiếm sự yếu đuối. Hắn biết rõ Hùng Huỳnh đang cạn kiệt sức lực và hy vọng, nhưng hắn vẫn không muốn buông tha
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em là của tôi, kể từ khi em chấp nhận điều kiện của tôi thì đã thế rồi
Hắn thì thầm, nhưng lời nói lại như một lời tuyên chiến, đầy thách thức và bá đạo.
Đỗ Hải Đăng nhẹ nhàng kéo Hùng Huỳnh dậy, bàn tay thô bạo nắm lấy cổ tay em, không để em có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng. Hắn ép em ngồi dậy, rồi đứng trước mặt em như một cơn sóng vùi dập, không có chút khái niệm về thương hại.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tôi đã cho em nghỉ ngơi, nhưng giờ thì đến lượt em đáp lại tôi
Đỗ Hải Đăng thì thầm, rồi cúi xuống, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng, nhưng mang đầy sự chiếm hữu và khao khát.
Môi hắn chạm vào môi Hùng Huỳnh, lần này không phải mạnh mẽ và bá đạo như những lần trước, mà là một nụ hôn dịu dàng, nhưng cũng đầy ám chỉ. Hắn như muốn đánh dấu quyền sở hữu, muốn em hiểu rằng em không thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em là của tôi, em cũng không thể nào rời khỏi tôi được
Hắn thì thầm thêm lần nữa trước khi rời khỏi đôi môi em, ánh mắt lấp lánh sự chiếm hữu và lãnh đạm
Sau khi ép Hùng Huỳnh tiếp nhận nụ hôn của mình, Đỗ Hải Đăng không vội buông ra. Hắn cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên trán em, rồi di chuyển xuống má, xuống cằm, ngực mỗi nơi hắn đi qua đều để lại hơi thở nóng rực, như muốn đánh dấu quyền sở hữu
Hùng Huỳnh giật nhẹ người, nhưng không còn sức để phản kháng. Em chỉ có thể ngồi yên, cảm nhận từng động chạm đầy bá đạo nhưng lại dịu dàng đến đáng sợ của hắn
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Nhìn em yếu thế này, tôi cũng không nỡ làm thêm gì nữa
Hải Đăng thì thầm, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo một tia nguy hiểm
Hắn bế bổng em lên một cách dễ dàng, như thể đang bế một con gấu nhỏ. Em giật mình, hai tay vô thức bấu lấy áo hắn, trái tim đập loạn nhịp
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Anh làm gì vậy?
Giọng em yếu ớt vang lên.
Hải Đăng không trả lời ngay, chỉ siết nhẹ vòng tay hơn, ôm em chặt vào lòng
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em nghĩ tôi có thể để em tự mình di chuyển trong tình trạng này à? Tôi không phải là quái vật, tôi cũng biết thương hoa tiếc ngọc.
Hắn bước ra khỏi phòng, bế em thẳng xuống phòng khách. Ánh nắng buổi sáng len qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt vẫn còn tái nhợt của em. Hải Đăng đặt em xuống ghế sofa, rồi ra hiệu cho người giúp việc mang cháo lên
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tự ăn hay để tôi đút?
Hải Đăng cầm lấy muỗng, ánh mắt mang theo vẻ cưng chiều
Hùng Huỳnh cắn môi, không muốn để hắn tiếp tục kiểm soát mình, nhưng khi nhìn ánh mắt hắn, em biết mình không có quyền từ chối
Em lặng lẽ đưa tay định lấy bát cháo, nhưng Hải Đăng lại nhanh chóng giữ tay em lại
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Để tôi đút
Hắn múc một muỗng cháo, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi đưa đến trước môi em
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Ngoan, há miệng
Sự dịu dàng đột ngột này khiến Hùng Huỳnh có chút bối rối. Em không hiểu tại sao hắn lại thay đổi nhanh như vậy. Hai ngày trước, hắn là cơn ác mộng của em, nhưng giờ đây lại giống như một kẻ yêu chiều em hết mực.
Em miễn cưỡng hé môi, để hắn đút từng muỗng cháo. Hải Đăng kiên nhẫn, từng muỗng đều được thổi nguội trước khi đưa vào miệng em. Hắn như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ, sự bá đạo thường ngày dường như biến mất, chỉ còn lại sự cưng chiều khiến người ta không dám tin.
Sau khi ăn xong, hắn đưa tay lau nhẹ khóe miệng em, đôi mắt trầm xuống, giọng nói mang theo chút trêu chọc
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Xem ra em là một em bé đáng yêu
Hùng Huỳnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn. Em không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cảm giác được đối xử như một món đồ quý giá lại khiến em có chút không quen.
Hải Đăng vươn tay ôm lấy em, để em tựa vào lòng mình.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Từ giờ, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi sẽ không để ai làm tổn thương em
Câu nói ấy nghe như một lời hứa hẹn, nhưng trong lòng Hùng Huỳnh, cậu biết rõ mình đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy của Đỗ Hải Đăng
Sau khi ép Hùng Huỳnh ăn sáng, Đỗ Hải Đăng không vội rời đi. Hắn vẫn ngồi đó, một tay ôm lấy em, một tay nhàn nhã vuốt ve mái tóc mềm mại. Động tác của hắn dịu dàng đến mức khiến người ta lầm tưởng hắn là một người yêu chiều người thương, nhưng thực tế lại mang theo sự chiếm hữu đáng sợ
Hot

Comments

Banh

Banh

Hong ấy ơi, ý là mình mặc đồ chưa? Nãy h chưa có chi tiết nào nhắc đến 2 chữ “mặc đồ” hết á =))

2025-06-07

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play