[Đản Xác ]Em Luôn Tồn Tại Trong Tâm Trí Tôi!
EP1
Tiếng chuông dồn dập vang lên, người bên ngoài đứng chờ hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh.
Trần Thư lúc này đã không thể kiên nhẫn.Cô lập tức móc điện thoại ra gọi người đến mở khoá.
Tiếng mở khoá vang lên, cửa vừa mở Trần Thư vội lao thẳng lên cầu thang
Đập vào mắt cô là hình ảnh Trần Kha đang nằm bất động bên cạnh giường ngủ
Xung quanh là những mảnh vỡ thủy tinh vươn vãi cùng những vệt máu loang vừa kịp khô
Đàm Tư Tuệ bên ngoài hớt hải chạy đến, thở hồng hộc hỏi
Đàm Tư Tuệ
Trần Kha, chị ấy sao rồi?
Trần Thư
Vẫn còn thở , hên là tớ đến kịp nếu không thì...
Đàm Tư Tuệ
Nhanh đưa chị ấy đến bệnh viện !!
Đàm Tư Tuệ cùng Trần Thư phối hợp dìu Trần Kha lên xe cấp cứu rồi nhanh chóng đến bệnh viện.
Trần Kha thất thần đem rượu uống cạn từ chai này đến chai khác.Cô nhìn vào bức ảnh trên bàn, nước mắt vô thức rơi .Cô nhớ Trịnh Đan Ny, nhớ đến điên dại
Trần Kha
" Hôm nay có người hỏi tôi về em ...
Tôi khẽ giật mình, tự hỏi chúng ta là mối quan hệ gì đây?
Không danh phận, không có gì rành buộc, càng không có kết quả...."
Trần Kha
"Em có biết mấy năm qua, ngày nào tôi cũng nhớ đến em , nhớ ánh mắt,đôi môi, nhớ từng cử chỉ của em "
Trần Kha
" Rõ ràng là em nói thích tôi trước mà.Vậy tại sao em lại rời đi trước? "
Trần Kha
" Rõ ràng là tôi động lòng sau, yêu em sau nhưng lại không thể nào dứt ra được."
Trần Kha
" Tôi làm sao xoá sạch những ký ức về em đây?"
Trần Kha
"Chẳng lẽ si tình cũng là một cái tội hay sao ?"
Trần Kha
" Nếu thời gian quay trở lại, Tôi vẫn yêu em, mãi yêu em.Em nói tôi cố chấp, nói tôi ngu ngốc đều được. Em là chấp niệm, là ánh sáng duy nhất đời này tôi không thể buông bỏ."
Trần Kha
" Em nói xem tôi làm thế nào để tiếp tục sống đây hử?"
Trần Kha
"Trịnh Đan Ny à Trịnh Đan Ny! Em có nghe thấy tiếng tôi gọi em không? "
Trần Kha
" Có phải khi tôi không còn tồn tại thì tôi sẽ không cố chấp chờ đợi em ?"
Trần Kha
" Đan Ny à! Tôi đau lòng lắm! Em có thể đến ôm tôi dù chỉ một lần được không? "
Trần Kha mơ hồ giàn giụa trong nước mắt, hàng trăm câu hỏi len lỏi trong tâm trí cô.
Mở điện thoại, đọc lại những dòng tin nhắn cũ giữa cô và Đan Ny trước đây.Trần Kha càng thêm đau buồn.
Rượu cạn , căn phòng vắng bốn bề tăm tối.Trần Kha nở nụ cười nhẹ, vớ lấy một chai rượu rỗng gần đấy đập mạnh vào cạnh bàn
Tiếng vỡ vang lên, cô nhìn những mảnh thủy tinh rơi ra , rồi nhẹ nhàng nhặt lấy một miếng.
Không biết từ lúc nào cô ngưng khóc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc đến lạ.Nhìn vào mạch máu ở cổ tay, cô không ngần ngại thẳng thừng gạch mạnh xuống một đường dài.Máu bắt đầu chảy từ từ từng giọt.
Trần Kha
" Trịnh Đan Ny! Trịnh Đan Ny! Trịnh Đan Ny! Có lẽ đây là lần cuối chị được gọi tên em rồi.Chị sẽ khắc ghi cái tên này.Yêu em !"
Trần Kha cảm nhận hơi thở càng lúc càng yếu đi.Trước giây phút nhắm chặt mắt cô vẫn không quên gọi tên Trịnh Đan Ny, đem hình bóng của nàng khắc sâu vào tâm trí cô.
" Kha Kha! Kha Kha! Chị có nghe em nói không? "
" Chị mau tỉnh lại đi"
"Đừng bỏ rơi em được không? Em trở về rồi đây!"
"Đan Ny! Em nói thật không? Em quay về rồi sao ?"
"Kha! Đi cùng em, em dẫn chị đến một nơi.Nơi đó chỉ có chúng ta.Em sẽ bù đắp những tổn thương mà chị phải chịu "
"Đan Ny! Đây là đâu, em đi chậm một chút chị không đuổi kịp."
"Đan Ny...Đan Ny! ....Đan Ny......!!!"
Đàm Tư Tuệ
Kha! Chị tỉnh rồi?
Trần Kha
Chị vẫn chưa chết ư?
Đàm Tư Tuệ
Chị nằm yên đây nha! Em gọi bác sĩ đến kiểm tra cho chị
Bác sĩ
*từ bên ngoài bước vào*
Bác sĩ
*đi đến chỗ Trần Kha*
Bác sĩ
*kiểm tra sơ bộ cho cô*
Đàm Tư Tuệ
Bác sĩ bạn tôi thế nào rồi?
Bác sĩ
Không có gì đáng ngại
Bác sĩ
Ăn uống tịnh dưỡng điều độ sẽ nhanh khỏe
Trịnh Đan Ny đang ngồi làm việc thì bất ngờ ở tim nhói lên cơn đau lạ.Nàng trở nên căng thẳng và đầy lo lắng
Trịnh Đan Ny
"A!...Tim mình sao lại đau đến thế ?"
Trịnh Đan Ny
"Cái cảm giác này ...sao lại bất an đến vậy?"
Trịnh Đan Ny
"Không lẽ... Trần Kha...?"
Trịnh Đan Ny
"Không! Mình đang tự doạ mình thôi! Trần Kha sẽ không xảy ra chuyện gì đâu "
Trịnh Đan Ny lấy lại bình tĩnh, nàng tự mình trấn an bản thân.
Đứng dậy rót ly nước
Tay nàng không tự chủ mà làm rơi ly nước xuống sàn.Vội cúi người nhặt mảnh vụn thì bất cẩn làm đầu ngón tay bị thương
Trịnh Đan Ny
"A! ... Mình bị làm sao thế này? Hôm nay mình không có tâm trạng gì cả"
Tống Hân Nhiễm ở gần đó nghe thấy tiếng la của Trịnh Đan Ny thì hoảng hốt chạy đến xem
Tống Hân Nhiễm
Đản! Em đứt tay rồi!
Trịnh Đan Ny
Em không sao!
Trịnh Đan Ny
*đưa tay nhặt mảnh vụn*
Tống Hân Nhiễm
Em đừng nhặt nữa.Chị gọi người đến xử lý
Trịnh Đan Ny
Em có phải vô dụng quá không? Ngay cả ly nước cũng không cầm được
Tống Hân Nhiễm
Sắc mặt em kém quá? Em không khỏe chỗ nào ư?
Trịnh Đan Ny
Em không biết! Chỉ là em đột nhiên có cảm giác bất an ,tim đau nhói
Tống Hân Nhiễm
*đỡ nàng lên ghế ngồi*
Tống Hân Nhiễm
*mở điện thoại kiểm tra gì đó*
Trịnh Đan Ny
*nhìn thấy nét mặt khẩn trương của Tống Hân Nhiễm*
Trịnh Đan Ny
Có phải chị ấy xảy ra chuyện rồi không?
Tống Hân Nhiễm
*khẽ gật đầu*
Trịnh Đan Ny
Là chuyện gì?
Tống Hân Nhiễm
Trần..Trần Kha cắt cổ tay tự tử ... đang được cấp cứu
Trịnh Đan Ny
*mắt ngấn lệ*
Tống Hân Nhiễm
*nắm lấy đôi bàn tay đang rung rẩy của Trịnh Đan Ny*
"Tin nhắn điện thoại rung lên"
Tống Hân Nhiễm
Em đừng quá lo lắng , chị ấy đã tỉnh lại rồi.Tạm thời không sao rồi!
Trịnh Đan Ny đưa tay lau đi những giọt nước mắt, bỏ quên vết thương ở ngón tay.Sau đó cố gắng bình thản mà tiếp tục công việc.
Comments