[Rhycap] Sát Thủ Cũng Có Trái Tim
Chap 1
_____________________________
Năm Duy 8 tuổi, hắn đã nhặt cậu về từ bãi rác
Hắn đã không tiếc bỏ ra hết tâm sức suốt 12 năm đào tạo cậu thành sát thủ hàng đầu
Mà cậu cũng vì báo đáp hắn mà không tiếc lao vào những nhiệm vụ nguy hiểm nhất
Chỉ cần là điều hắn muốn cậu sẵn sàng không tiếc mạng để hoàn thành
Thứ duy nhất cậu mong chờ là lời khen ngợi của hắn, là nụ cười khi chào đón cậu chờ về
Hoàng Đức Minh
Sát thủ thì không được cười, không được có cảm xúc
Kể từ đó cậu không còn cười nữa
Khi cậu bị thương nặng nằm trên giường đau đớn đến không nhịn được, hắn lại nói
Hoàng Đức Minh
Em là lưỡi dao sắc bén nhất của tôi, đừng để kẻ khác nắm được điểm yếu của em
Kể từ đó cậu không bao giờ than đau. Khi bị thương cũng chỉ tự mình trốn vào một góc, không để cho ai biết
Cậu những tưởng bản thân sẽ mãi mãi trở thành người đặc biệt trong tim hắn, vẫn trở thành lưỡi dao sắc bén nhất của hắn
Ấy thế mà ngày cậu làm nhiệm vụ trở về hắn lại mang về một cô gái khác
Cô gái đó ngây thơ và xinh đẹp. Tất cả mọi người đều yêu quý cô
Khi cô gái đó bị cắt vào tay dù chỉ một chút, hắn sẽ vì cô mà đau lòng
Hoàng Đức Minh
Những thứ này từ sau đừng đụng đến nữa
Hắn trách mắng người nhà trông nom Khánh Ngọc không tốt, phạt bọn họ, trừ lương
Còn cậu chỉ có thể ôm cánh tay trật khớp của mình mà đứng bên cạnh
Hoàng Đức Minh
Tôi giao Khánh Ngọc cho em tất cả mọi người tôi chỉ tin tưởng mỗi em mà thôi
Ngày đó hắn có việc phải đi ra nước ngoài. Trước khi đi hắn đã căn dặn cậu trông chừng Khánh Ngọc
Chẳng ngờ được suốt 12 năm không có nhiệm vụ nào không hoàn thành, lần đầu tiên mà cậu thất trách
Khánh Ngọc bị người ta bắt cóc. Người bắt chính là đối thủ của hắn
Một mình cậu đến giải cứu Khánh Ngọc mang một thân toàn vết thương kéo được Khánh Ngọc về
Còn Khánh Ngọc cho dù được cậu cứu vẫn bị kinh hãi một phen, phát sốt suốt 3 ngày
Trong phòng tối lạnh lẽo, hắn không tiếc treo cậu lên, đánh đến toàn thân bật máu
Hoàng Đức Minh
Em làm tôi thất vọng quá
Hắn muốn trừng phạt cậu vì không bảo vệ tốt Khánh Ngọc
Hắn muốn cho cậu biết Khánh Ngọc là bảo bối trong lòng hắn
Khánh Ngọc bị thương một giọt máu người khác sẽ phải trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần
Hóa ra trong mắt hắn, cậu mãi mãi chỉ là một lưỡi dao chứ không phải là một con người
Ngày được thả ra cậu lại càng trở nên lạnh lùng hơn, hành xử chính xác hơn, càng giống với một cỗ máy
Lần này cậu không phạm sai lầm nữa. Mọi nhiệm vụ hắn giao cho cậu đều được hoàn thành sạch sẽ không một chút tì vết
Những vết thương trên người cậu nhiều hơn mà cậu cũng không còn cười nữa
Cậu càng ngày càng giống như dáng vẻ mà hắn mong muốn nhưng hắn lại bắt đầu không vui
Vì cái gì mà cậu không còn cười nữa, không còn chăm chú nhìn hắn, không còn lén lút ở phía sau trộm nhìn hắn
Hắn cho rằng là bởi vì trận đòn kia đã khiến cậu sợ hãi, biết thân biết phận, biết vị trí của mình
Hoàng Đức Minh
"Như thế cũng tốt"
Hắn nghĩ rằng chỉ cần thưởng cho cậu một chút cậu sẽ lại như trước cả ngày bám lấy hắn, xem hắn là duy nhất, thời khắc dõi theo hắn
Khi hắn ôm Khánh Ngọc trong lòng hỏi cậu muốn được thưởng thứ gì
Cậu chỉ lạnh nhạt quỳ xuống
Hoàng Đức Duy
//quỳ xuống//
Hoàng Đức Duy
//giọng nói máy móc nhưng vô cùng kiên định//
Hoàng Đức Duy
Em đã theo ở bên cạnh ngài suốt 12 năm rồi
Hoàng Đức Duy
Trước đây làm việc chưa từng khiến ngài thất vọng
Hoàng Đức Duy
Em cũng chưa từng cầu xin cho bản thân thứ gì
Hoàng Đức Duy
Suốt 12 năm nay em đã gắng hết sức, không thẹn với lòng giờ đây chỉ cầu xin một điều duy nhất
Hắn cảm thấy thái độ của cậu hôm nay có chút khác thường, trong lòng hắn đột nhiên lo lắng muốn ngăn lời cậu nói
Hoàng Đức Minh
//lo lắng, muốn ngăn lời cậu nói//
Hoàng Đức Duy
//kiên định nhìn vào mắt hắn//
Hoàng Đức Duy
Hôm nay mong ngài hãy thả em đi
Hoàng Đức Minh
Không được!
Hoàng Đức Duy
Xin ngài suy nghĩ
Hoàng Đức Minh
Không được! Ta nói là không được. Em không nghe rõ sao //nổi nóng//
Hắn nổi nóng chỉ bởi vì Đức Duy muốn nhắc lại lời kia. Nhưng chính bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại nổi nóng
Cậu vẫn quỳ trên đất lạnh giống như nếu hắn không bằng lòng cậu sẽ quỳ mãi ở đó
Hoàng Đức Duy
//vẫn quỳ ở đó//
Hắn xoa trán, cảm thấy vô cùng đau đầu. Trước kia khi hắn mới nhặt Đức Duy về, cậu cũng từng có lúc bướng bỉnh nhưng khi đó cậu vẫn còn tỏ ra chút ít cảm xúc không giống như bây giờ lạnh băng như một cỗ máy
Không giải thích, không làm loạn chỉ kiên quyết muốn rời đi. Tại sao?
Hoàng Đức Minh
Em muốn rời khỏi tôi à?
Hoàng Đức Duy
//vẫn lạnh lùng như cũ, cúi thấp đầu cầu xin hắn//
Hoàng Đức Duy
Mong ngài thành toàn
Ngoài mặt hắn vẫn bình thản nhưng nắm tay đã xiết đến muốn rỉ máu
Hắn không cho phép từ khi nào mà cậu đã có suy nghĩ rời bỏ hắn
Nhưng có mọi người ở đây, Đức Minh không thể nổi giận. Hắn im lặng một lúc lâu rồi ra hiệu cho Khánh Ngọc về phòng trước
Đức Duy đã quỳ được một lúc nhưng thân hình cậu vẫn thẳng, khuôn mặt không lộ ra một chút cảm xúc nào
Đức Minh biết đây đều là do hắn đào tạo ra. Cậu là sát thủ giỏi nhất của hắn cũng là sát thủ nghe lời nhất
Hoàng Đức Minh
Đứng lên đi
Hoàng Đức Minh
//tiến tới đưa tay muốn nâng cậu đứng dậy//
Hoàng Đức Minh
Tôi sẽ coi như chưa nghe em nói gì cả
Hoàng Đức Minh
Em có thể đổi một thứ khác chi phiếu, kỳ nghỉ bất kì thứ gì tôi cũng sẽ mang về cho em
Hắn tưởng rằng mình xuống nước như vậy rồi thì cậu sẽ biết ý mà thôi không ngang bướng nữa
Nhưng Đức Duy không hề đáp lại hắn, cậu vẫn một mực quỳ trên đất
Hoàng Đức Duy
Đây là mong muốn duy nhất của em
Đức Minh thật sự muốn phát điên nhưng trước khi hắn kịp đáp lời cậu đã nói
Hoàng Đức Duy
Ngày mai ngài kết hôn rồi. Lúc đó sẽ không cần một sát thủ như em bên cạnh nữa
Hoàng Đức Duy
Thiếu gia em thật lòng chúc phúc cho ngài cũng mong ngài thành toàn thả em đi
_____________________________
Comments