Tân An (Long An) Chiều xuống dần trên cánh đồng Tân An, nắng hoàng hôn nhuộm vàng những bông lúa chín rộ. Ngọc Hân khẽ vén tà áo bà ba, chậm rãi bước qua con đường mòn, lấy cớ dạo chơi nhưng thực chất là để gặp Lê An. Giữa khoảng trời rộng lớn, chàng trai áo bà ba nâu đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt đượm niềm vui khi thấy nàng đến gần
Lê An
/ chạy đến / em đến từ khi nào?
Trần Ngọc Hân
Em mới dạo ngang qua
Lê An
Hôm nay phải gặt nhiều lúa, anh không có thời gian gặp em
Trần Ngọc Hân
/ cười / giờ gặp được em rồi
Ngọc Hân nhẹ nhàng rút chiếc khăn tay trong ống tay áo, dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên trán Lê An. Chàng đứng yên, lặng nhìn nàng bằng ánh mắt chứa chan thương mến
Trần Ngọc Hân
Anh mệt không?
Lê An
Không, anh định làm đến tối
Trần Ngọc Hân
Anh mau về ăn cơm đi
Trần Ngọc Hân
Làm sáng giờ mệt rồi
Lê An
Anh chịu mệt tí để sau này cưới em về
Trần Ngọc Hân
Ai thèm lấy anh chứ
Lê An
Em không muốn hả
Lê An
Tui biết rồi, tui nghèo
Lê An
Làm gì có cửa lấy tiểu thứ nhà mấy người
Trần Ngọc Hân
Em giỡn thôi mà
Trần Ngọc Hân
Chuyện cưới hỏi để từ từ tính
Trần Ngọc Hân
Anh lo cho mẹ anh trước
Lê An
Anh biết rồi
Lê An
Em ráng chờ anh nghe
Trần Ngọc Hân
Dạ
Trần Ngọc Hân
Anh tranh thủ về sớm nghe
Trần Ngọc Hân
Bữa nay, cha em đi Sài Gòn về
Trần Ngọc Hân
Em về trước nghen
Lê An
Em về cẩn thận
Lê An
Anh làm xong rồi về
Trần Ngọc Hân
/ rời đi /
Ngọc Hân bước vào nhà, vén nhẹ tấm rèm lên, thấy cha mẹ đã ngồi sẵn trong gian chính. Cha nàng – thầy thuốc Trần – vẫn trong bộ áo dài sẫm màu, nét mặt trầm tư sau chuyến đi dài từ Sài Gòn trở về. Mẹ nàng, bà Tú, ngồi bên cạnh, tay xoay xoay chén trà, ánh mắt như có điều muốn nói
Trần Ngọc Hân
Thưa cha mẹ con mới về
ông Hiền - thầy thuốc
Con ngồi xuống đi
Trần Ngọc Hân
Dạ
Trần Ngọc Hân
Cha đi Sài Gòn về có gì muốn dạy bảo con ạ?
bà Tú - má nữ 9
Cha mẹ có chuyện muốn nói
ông Hiền - thầy thuốc
Con năm nay cũng 19, cũng đến tuổi lập thất rồi
Trần Ngọc Hân
Dạ...
Trần Ngọc Hân
Ý cha là..
ông Hiền - thầy thuốc
/ gật đầu /
ông Hiền - thầy thuốc
Cha đã định sẵn cho con nhà chồng
ông Hiền - thầy thuốc
Đó là ông hội đồng Nguyễn trên Sài Gòn
ông Hiền - thầy thuốc
Tháng sau là ngày con xuất giá
Trần Ngọc Hân
Cha / bất ngờ /
Trần Ngọc Hân
Thưa cha, con đã có người thương
ông Hiền - thầy thuốc
Cha mẹ đặt đâu con cái ngồi đó
ông Hiền - thầy thuốc
Đừng cãi cha
Trần Ngọc Hân
Cha ơi, con chưa gặp người ta lần nào sao kêu là chồng được
bà Tú - má nữ 9
Hân à
bà Tú - má nữ 9
Nghe lời cha đi con
ông Hiền - thầy thuốc
Năm xưa cha mắc nợ với ông hội đồng
ông Hiền - thầy thuốc
Bây giờ người ta muốn con làm dâu, cha cũng không cãi được
bà Tú - má nữ 9
Nhà mình chỉ có một đứa con gái, chữ hiếu nặng hơn chữ tình con à
Ngọc Hân không thể cãi lại. Cô cúi đầu, nén chặt trong lòng cơn bão giông của nỗi buồn và thất vọng. Nước mắt dần lặng lẽ rơi, nhưng cô cố gắng giữ cho đôi mắt luôn khô ráo, dù trong tim chẳng biết bao nhiêu đau đớn. Những lời cha mẹ vang lên như tiếng sấm, chặt đứt mọi mơ ước tự do, và nàng chỉ biết im lặng, nhường lòng theo số phận
Comments