Trong gian phòng của bà Tú, ánh đèn dầu leo lắt, soi rõ gương mặt nhòe nước của Ngọc Hân
Trần Ngọc Hân
/ nắm chặt tay bà Tú / má ơi... Má nói lại với cha đi má
Trần Ngọc Hân
Con không muốn lấy người con không yêu
Trần Ngọc Hân
Con và anh An đã hứa sẽ cưới nhau
Trần Ngọc Hân
Má ơi con xin má
Bà Tú quay mặt đi, tay siết chặt vạt áo. Lòng bà đau như dao cắt, nhưng biết làm sao được? Một người đàn bà trong chốn phong kiến, bà cũng chỉ là một cánh lục bình trôi theo số phận
bà Tú - má nữ 9
Con gái của má, má cũng hết cách rồi
bà Tú - má nữ 9
Má không làm trái ý cha con được
bà Tú - má nữ 9
Con ráng nhịn nhục về đó làm dâu nghe không?
Trần Ngọc Hân
Má... / khóc /
bà Tú - má nữ 9
/ ôm con gái /
bà Tú - má nữ 9
Con lo cắt đứt với thằng An, làm vợ người ta rồi thì phải làm tròn bổn phận
bà Tú - má nữ 9
Con à, đời đàn bà tụi mình, vốn dĩ đã không có quyền chọn lựa
bà Tú - má nữ 9
Má cũng từng như con, từng van xin ông bà ngoại đừng gả má cho cha con
bà Tú - má nữ 9
Nhưng rồi sao? Má vẫn phải lên kiệu hoa, vẫn phải bước vào cửa nhà họ Trần, dù lòng còn mang một mối tình dang dở
Trần Ngọc Hân
Dạ má..
Trần Ngọc Hân
Má nói thì con xin nghe
Vài ngày sau, Ngọc Hân tìm đến căn nhà lá nhỏ của Lê An. Ánh chiều tà phủ lên bóng dáng mảnh mai của nàng, gió nhẹ lay động vạt áo lụa. Nhìn thấy Hân, Lê An liền buông vội rổ lúa trong tay, ánh mắt sáng lên niềm vui
Lê An
Em đến sao?
Lê An
Sao không nói anh trước?
Trần Ngọc Hân
/ thở dài / em đến vì một chuyện
Lê An
Chuyện quan trọng sao?
Lê An
Em ngồi xuống đây
Lê An
Sao em buồn vậy?
Trần Ngọc Hân
Anh à..
Lê An
Anh đây
Lê An
Sao hả?
Trần Ngọc Hân
Tháng sau em xuất giá rồi...
Ngọc Hân cúi đầu, bàn tay khẽ siết chặt tà áo. Cuối cùng, nàng cũng thốt ra được câu nói đau đớn nhất đời mình
Lê An lập tức tắt nụ cười, ánh mắt thoáng sững sờ. Chiếc liềm trên tay rơi xuống đất, lưỡi thép sáng loáng khẽ va vào tảng đá, vang lên một âm thanh sắc lạnh
Lê An
Em giỡn với anh hả?
Lê An
/ cố cười / đừng giỡn nữa cô nương
Trần Ngọc Hân
Em nói thật
Trần Ngọc Hân
Cha em quyết định rồi
Lê An
Hân à... Em phải lấy anh chứ
Lê An
Vài bữa trước em còn nói đợi anh mà
Lê An
Vì anh nghèo sao?
Lê An
Anh hứa anh sẽ cố gắng
Lê An
Em yên tâm, chiều nay anh sẽ qua hỏi cưới em
Trần Ngọc Hân
/ khóc / anh nghe em nói
Trần Ngọc Hân
Cha em mắc nợ người ta giờ người ta muốn em làm dâu
Trần Ngọc Hân
Em phải thay cha trả ơn chứ
Lê An
Đó là bán con mà em
Trần Ngọc Hân
Tình nghĩa năm xưa... Em cũng không muốn
Lê An
Không muốn thì em đừng chịu
Lê An
Anh xin em mà
Lê An
Em biết anh thương em nhiều lắm không?
Trần Ngọc Hân
Em biết
Trần Ngọc Hân
Em xin lỗi...
Lê An
/ ôm chặt cô /
Trần Ngọc Hân
Anh à ...
Cô rút phong thư đựng tiền từ trong túi, rồi vội vàng đặt vào tay anh
Trần Ngọc Hân
Anh nhận lấy
Trần Ngọc Hân
Lo cưới vợ nghen
Lê An
Cả đời này anh chỉ yêu mình em
Lê An
Sao em nói được câu đó
Trần Ngọc Hân
Em sắp làm vợ người ta rồi
Trần Ngọc Hân
Anh xứng với người tốt hơn mà
Lê An
Em đừng đi được không?
Lê An
Anh không nhận đâu, anh chỉ cần em
Trần Ngọc Hân
Anh không nhận thì làm sao em yên lòng đây?
Trần Ngọc Hân
Anh hạnh phúc nghe!
Nói rồi, cô dứt khoát quay lưng bước đi, để lại anh đứng đó, bất lực tột cùng—ngay cả người con gái mình thương, anh cũng không thể giữ lại
Comments