Bức tranh ấy, ánh mắt người trong tranh như vẫn dõi theo hắn, đầy lạc lõng nhưng lại rất quen thuộc. Quang Anh đứng trước bức tranh, lòng cảm giác lạ lẫm nhưng không thể rời mắt.
Sau triển lãm, Quang Anh tìm cách gặp lại Đức Duy. Nhưng người ấy như thể chưa từng tồn tại ngoài bức tranh kia. Mọi thứ về Đức Duy đều mơ hồ, như thể cậu chỉ là một kỷ niệm chớp nhoáng.
____________________
Một ngày, hắn đến quán cà phê nhỏ ấy, hy vọng sẽ gặp lại người họa sĩ đã vẽ nên bức tranh khiến hắn chao đảo trong lòng.
Nguyễn Quang Anh
//hơi căng thẳng, ánh mắt tìm kiếm//
Nguyễn Quang Anh
Anh ta đâu rồi
Thư Ký
//nhẹ nhàng đáp//
Thư Ký
Chủ Tịch Nguyễn à? Hôm nay không có anh ấy. Hình như anh ấy ít ra quán từ khi triển lãm kết thúc rồi.
Quang Anh đứng đó, tim như bị ai bóp nghẹt. Hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy mất mát như vậy.
___________________
Hoàng Đức Duy
//ngồi ở một góc khác của thành phố, nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa kính, thở dài//
Hoàng Đức Duy
Anh còn không đến tìm em, sao em còn mong anh nhớ đến
Hôm đó, Đức Duy không thể tránh khỏi việc nghĩ về Quang Anh. Từ cái lần chạm mặt ở quán cà phê, ánh mắt lạnh lùng của hắn vẫn in đậm trong ký ức của cậu. Đó là một người rất đặc biệt. Nhưng cậu không thể để mình bị cuốn vào thứ tình cảm vô nghĩa đó, không thể vì thế mà mất đi lý trí.
Hoàng Đức Duy
//thầm nghĩ//
Hoàng Đức Duy
Anh ấy là người có tất cả. Còn em chỉ là một cơn gió thoáng qua...
Hai người vô tình tiếp tục cuộc sống của riêng mình, nhưng dường như có một sợi dây vô hình cứ kéo họ lại gần nhau. Quang Anh bắt đầu đến những quán cà phê mà Đức Duy từng lui tới, tìm kiếm dấu vết của cậu như một thói quen không thể từ bỏ. Và rồi, một ngày, trong một quán cà phê quen thuộc, họ gặp lại.
Hoàng Đức Duy
//giọng nhẹ, không ngạc nhiên lắm//
Hoàng Đức Duy
Anh lại đến à? Tôi tưởng anh đã quên tôi rồi chứ
Nguyễn Quang Anh
//nhìn cậu, giọng cứng rắn nhưng có gì đó lạ lẫm//
Nguyễn Quang Anh
Không thể quên. Cũng không biết vì sao, nhưng không thể quên.
Hoàng Đức Duy
//quay đi, khẽ mỉm cười//
Hoàng Đức Duy
Đừng làm vậy, Quang Anh. Anh có một cuộc sống của riêng anh. Em có cách sống của em.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em không thể khiến anh quên. Đức Duy, em thật sự... có chuyện gì giấu anh
Đức Duy im lặng, đôi mắt sáng đã không còn ngập tràn sự vui vẻ như trước. Có lẽ, điều mà Quang Anh không hiểu, là cậu không chỉ giấu diếm một điều, mà là cả một thế giới mà cậu đã đóng kín.
Comments
Qzun
chỉ làm một cơn gió thoáng qua giữa phố xa nơi giọt sương màu hạ chỉ là ước muốn bé đi để cho....
2025-06-15
1
Rii
là sao v anh:)
2025-05-02
2