Buổi tối hôm ấy, sau cuộc gặp tình cờ ở quán cà phê, Quang Anh không về nhà ngay. Hắn lái xe lòng vòng qua những con phố dài, trong đầu cứ văng vẳng giọng nói thản nhiên nhưng lạ lẫm của Đức Duy:
"anh có cuộc sống của anh, em có cách sống của em"
Thế nhưng, thứ khiến hắn bứt rứt nhất là ánh mắt của Đức Duy – bình thản nhưng quá mức lạnh lẽo, như đã quen với việc người khác rời đi.
Sáng hôm sau.
Bên trong phòng làm việc tầng cao Nguyễn thị, thư ký gõ cửa mang vào tập tài liệu.
Quang Anh cầm bút, ký nhanh chóng, nhưng đôi mắt lại vô thức nhìn ra khung kính thành phố xa xa.
Thư Ký
//do dự//
Thư Ký
Giám đốc, hôm qua có người hỏi về triển lãm tranh mà ngài từng ghé... Tôi nghĩ có thể liên quan đến người họa sĩ hôm nọ.
Quang Anh đặt bút xuống
Nguyễn Quang Anh
Tên?
Thư Ký
Đức Duy
Cái tên ấy khiến tim hắn khẽ thắt lại
____________________
Đức Duy hôm đó nhận được một cuộc gọi lạ.
Hoàng Đức Duy
//nhấc máy, giọng lười biếng//
? ? ?
📱Đức Duy, tôi là nhân viên từ trung tâm triển lãm. Có người muốn mua lại tất cả tranh của anh...
Hoàng Đức Duy
//nhíu mày//
Hoàng Đức Duy
📱Tôi không bán
? ? ?
📱Người đặt mua... là Quang Anh
Tay em khựng lại, em cười nhạt nhưng lại cúp máy không nói thêm gì
___________________
Tối đó, khi vừa dắt xe từ xưởng vẽ ra, trời bất ngờ đổ mưa. Đức Duy không mang ô. Cậu đứng dưới hiên, nhìn mưa mà ngẩn người.
Một chiếc xe dừng trước mặt, cửa kính hạ xuống.
Nguyễn Quang Anh
//giọng đều đều//
Nguyễn Quang Anh
Lên xe
Đức Duy ngẩng đầu, đôi mắt vẫn yên tĩnh như cũ.
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần ai đưa về
Nguyễn Quang Anh
Em nghĩ tôi hỏi ý kiến em sao
Đức Duy khẽ bật cười đôi mắt lấm tấm nước mưa
Hoàng Đức Duy
Anh hay thật. Tôi nói không cần, anh vẫn cứ làm theo ý anh.
Quang Anh không nói thêm, xuống xe, cầm ô bước về phía cậu.
Nguyễn Quang Anh
//thấp giọng//
Nguyễn Quang Anh
Em nói em có cách sống của em. Nhưng tôi muốn hỏi em sống để chờ ai
Câu hỏi ấy như lưỡi dao nhỏ cứa vào lòng Đức Duy.
Cậu nhìn hắn, một hồi lâu mới chậm rãi đáp:
Hoàng Đức Duy
Không ai cả. Người như tôi, sống thêm một ngày là đủ rồi.
Quang Anh siết chặt ô, ánh mắt tối lại.
Mưa vẫn rơi, nhưng không ai rời đi
Đêm đó, Quang Anh đưa cậu về. Không nói thêm lời nào, nhưng khoảnh khắc ấy, hắn biết – người trước mặt không dễ gì để mình bước vào. Nhưng cũng chính vì thế, hắn lại càng không muốn buông tay.
Comments