Đêm hôm ấy, sau khi đưa Đức Duy về, Quang Anh không về thẳng nhà mà đứng trước cửa xưởng vẽ rất lâu. Đèn trong phòng vẫn sáng. Hắn nhìn ánh sáng ấy, trong lòng không hiểu sao có cảm giác bất an khó gọi tên.
_____________________
Sáng hôm sau.
Tại văn phòng Nguyễn thị, thư ký vừa mang hồ sơ vào, Quang Anh lạnh lùng hỏi:
Nguyễn Quang Anh
Giúp tôi tra cứu lý lịch Đức Duy
Thư ký ngập ngừng, nhưng cũng không cãi lời, khẽ gật đầu rồi im lặng rời đi
________________
Xưởng Vẽ
Đức Duy hôm nay ngồi trước giá vẽ, tay lướt cọ nhưng ánh mắt trống rỗng. Trên bàn, điện thoại rung lên mấy lần – là cuộc gọi nhỡ từ một số không lưu tên.
Cậu nhìn rồi tắt máy, không gọi lại. Tay vô thức chạm vào cổ tay trái, nơi có một vết sẹo mờ đã lành.
Hoàng Đức Duy
Muốn kéo tôi về ánh sáng à, Quang Anh...nhưng anh không biết... tôi vốn thuộc về bóng tối rồi
_________________
Quang Anh lái xe đến trước xưởng vẽ, lần này không báo trước. Hắn gõ cửa, nhưng không ai mở. Cửa chỉ khép hờ.
Hắn đẩy nhẹ, bước vào – bên trong lạnh lẽo, tràn ngập mùi sơn và thuốc lá.
Bất chợt, hắn nhìn thấy một cuốn sổ phác thảo rơi dưới đất, mở ra là những bức vẽ đen trắng, méo mó, không rõ hình thù. Dưới góc mỗi bức đều ghi một dòng chữ nhỏ: “Ngày... không thể ngủ."
Quang Anh cau mày
Cửa sau mở ra, Đức Duy bước vào.
Thấy Quang Anh đang đứng đó, cậu không ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ cười.
Hoàng Đức Duy
Anh tìm được tôi rồi
Nguyễn Quang Anh
Em luôn trốn
Hoàng Đức Duy
//nhẹ nhàng//
Hoàng Đức Duy
Vì tôi không muốn bị nhìn thấy
Quang Anh không đáp, tiến đến gần, giọng trầm
Nguyễn Quang Anh
Vì em có chuyện giấu tôi?
Đức Duy nhìn hắn thật lâu, ánh mắt lặng lẽ
Hoàng Đức Duy
Giấu thì sao? Nói ra, anh nghĩ mình cứu được tôi chắc?
Hắn nhìn cậu, không đáp, chỉ đưa tay chạm vào vết sẹo mờ nơi cổ tay cậu vừa lộ ra.
Nguyễn Quang Anh
//giọng khàn khàn//
Nguyễn Quang Anh
Cái này, cũng là em tự che giấu?
Đức Duy khẽ rút tay về, ánh mắt tối lại.
Hoàng Đức Duy
Anh đừng tò mò nữa, Quang Anh. Tôi vốn không phải người anh nên quan tâm.
Anh siết chặt tay
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã lỡ quan tâm rồi. Muốn quay lại cũng không kịp.
Câu nói khiến tim cậu khựng lại một nhịp. Nhưng rồi cậu cười nhạt, quay lưng:
Hoàng Đức Duy
Vậy thì anh cứ quan tâm đi... Đến khi anh mệt, tự khắc sẽ buông.
Comments