CựcHàng | Ông Trùm Ma Tuý!?
Chapter 3
_________________________
Tối hôm ấy, Trương Cực vẫn chưa về mặc dù đã hơn 12h
Trưa hôm nay, hắn có tháo xích cho cậu để cậu đi lại trong nhà, chỉ trong nhà thôi
Tả Hàng
Chưa về sao? /nhìn đồng hồ/
Hắn bước vào trong tình trạng say khướt, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Bước chân loạng choạng, đôi mắt đỏ ngầu vì men say và sự mệt mỏi. Hắn lảo đảo một chút, rồi vịn vào khung cửa, nhìn cậu bằng ánh mắt mông lung nhưng chất chứa thứ cảm xúc khó tả.
Trương Cực
Tả Hàng? /nhìn thấy cậu/
Hắn cất giọng khàn đặc, như vừa trải qua một cơn dày vò.
Tả Hàng
/sợ hãi nắm chặt vạt áo/
Cậu đứng yên tại chỗ, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo. Trái tim cậu khẽ run lên khi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, vừa xa lạ, vừa quen thuộc đến đau lòng.
Trương Cực
/loạng choạng đi lại/
Trương Cực
/ngã xuống sofa/
Hắn nằm trên sofa, mắt nhắm lại rồi cất giọng nói lên
Trương Cực
Sao lại xuống đây?❄
Tả Hàng
c..chờ..anh /khẽ đáp/
Tả Hàng
a..anh..không..ngủ..h..hả?
Trương Cực
Tôi kêu em đi ngủ!❄
Nói rồi cậu bước lên lầu, chẳng thể chạy nổi nữa vì những vết thương quá nặng
Trương Cực
*Cười với nhỏ đó!?* /ý nói cậu người vs cô người làm/
Trương Cực
Tả Hàng!❄ /gằn giọng/
Trương Cực
Tôi dặn em như thế nào?❄ /bước tới/
Trương Cực
Em dám cười với người khác?❄
Tả Hàng
kh..không..có /lắc đầu/
Trương Cực
/giữ lấy chân cậu/
Tả Hàng
AAAAAA!!!!! /la lên/
Tiếng hét của cậu xé tan màn đêm, khiến cho người trong Trương Gia ai nấy đều lạnh sống lưng, một số người giật mình đánh rơi đồ trên tay, số khác run rẩy nhìn nhau, không ai dám bước ra xem chuyện gì đang xảy ra.
Ngay cả những kẻ gan dạ nhất cũng không khỏi rùng mình, tim đập thình thịch vì sợ hãi. Một số người thì thầm hỏi nhau, nhưng chẳng ai có đủ can đảm để lên tiếng hay tiến lại gần nguồn cơn của tiếng hét ấy.
Trương Cực
/đánh mạnh vào người cậu/
Tả Hàng
Tr...Trương..Cực..hức..hức..đừng..đừng..đánh...nữa..hức /khóc lóc van xin/
Trương Cực
/bóp cằm cậu nâng lên/
Trương Cực
Tôi bình thường em không muốn?❄
Trương Cực
Em muốn tôi phải ra tay ác với em mới chịu sao?❄
Trương Cực
Em ngoan ngoãn, tôi yêu thương❄
Trương Cực
Em không nghe lời...tôi có thể giết em bất cứ lúc nào đấy!❄ /hất bỏ cằm cậu/
Tả Hàng
/khoé môi đã chảy máu/
Cậu mím chặt môi, bàn tay vô thức siết lại, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng vào hắn. Giọng nói có chút run rẩy, nhưng từng chữ thốt ra đều rõ ràng
Tả Hàng
Anh không phải là con người!!
Hắn khẽ nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can cậu. Không khí giữa hai người căng như dây đàn, chỉ cần một cái chớp mắt cũng có thể làm bùng lên một cơn bão.
Tả Hàng
Được thì anh giết tôi đi
Tả Hàng
Để tôi sống có ích gì? anh có yêu thương tôi không?
Tả Hàng
Đồ cầm thú như anh làm sao mà biết yêu thương người khác. Ha~ /cười khẩy/
Cậu biết rõ, hắn không phải người có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng lần này, cậu không muốn im lặng nữa. Dù hậu quả có ra sao, cậu cũng chấp nhận.
Tả Hàng
Phải! Giết chết tôi đi /kiên định/
Trương Cực
Tôi đâu thể nào giết chết em được?❄
Trương Cực
Đa nhân cách...chứ có phải muốn giết là giết đâu?❄
Trương Cực
Người của tôi..không phải muốn chết là chết❄❄
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi hắn, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Bước chân hắn chậm rãi tiến về phía cậu, mỗi một bước đều khiến tim cậu đập loạn, nhưng cậu vẫn đứng yên, không hề lùi lại.
Trương Cực
Dũng cảm lắm đó❄
Hắn dừng lại trước mặt cậu, ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ôi thật… đây là lần đầu tiên trong suốt một năm qua cậu được nghe hai từ ấy thốt ra một cách nhẹ nhàng như thế.
Không có sự lạnh lùng, không có giận dữ, cũng không mang theo sự trêu chọc đầy cay nghiệt—chỉ là một giọng nói trầm thấp, ôn nhu đến mức khiến cậu ngỡ như mình đang nằm mơ.
_________________________
Comments
t là coan hủ trg soáng🌚 😁
ý là bà đừng ngược ck của tui quá tui xóttttttttt
2025-03-20
1