[Doogem]-Short And Many Endings
ÁNH MẮT DÕI THEO..
Mưa rơi tí tách trên mái hiên, từng giọt nước lăn dài theo cửa kính, phản chiếu ánh đèn vàng vọt ngoài phố. Đỗ Hải Đăng ngồi trong căn phòng tối, ánh mắt vô định nhìn vào màn hình điện thoại. Đã bao lần anh muốn gọi cho cậu, muốn nghe lại giọng nói quen thuộc ấy, nhưng rồi lại ngập ngừng, cuối cùng chỉ có thể siết chặt điện thoại trong tay.
Số của Hoàng Hùng vẫn nằm ngay đầu danh bạ. Đã bao lâu rồi nhỉ? Từ khi cậu bỏ đi, từ khi cậu nói với anh rằng giữa họ đã không còn gì nữa.
“Chẳng còn được nhìn thấy bóng dáng đôi môi em đâu…”
Hải Đăng bật cười tự giễu. Anh biết rõ cậu vẫn còn yêu anh, nhưng tại sao cậu lại rời xa anh? Anh đã tìm cậu khắp nơi, những tin nhắn không hồi đáp, những cuộc gọi dài trong đêm chỉ nghe tiếng tút dài vô vọng. Cậu biến mất khỏi thế giới của anh như chưa từng tồn tại.
Nhưng Hải Đăng không tin.
Tình yêu này không thể kết thúc chỉ vì một lời chia tay.
Ở một nơi khác, Hoàng Hùng ngồi co ro trong góc quán cà phê quen thuộc. Cậu nhìn ra cửa sổ, những hạt mưa rơi lặng lẽ bên ngoài. Đã bao lần cậu muốn quay lại, muốn chạy đến bên anh mà ôm chầm lấy, nhưng… cậu không thể.
“Giờ tình yêu anh có lẽ đã chết trong em…”
Hoàng Hùng tự nhủ với chính mình như vậy, nhưng trái tim cậu thì ngược lại. Nó vẫn đau, vẫn nhức nhối mỗi khi nhớ về ánh mắt Hải Đăng nhìn cậu đêm hôm ấy—đêm cuối cùng họ bên nhau.
Cậu không thể cho anh một lời giải thích. Không thể nói cho anh biết lý do vì sao cậu buộc phải rời xa.
Bởi vì nếu cậu nói ra… có lẽ Hải Đăng sẽ hận cậu cả đời.
Hải Đăng đứng dưới cơn mưa, trước cửa quán cà phê mà Hoàng Hùng đang ngồi. Ánh mắt anh tối lại khi thấy dáng người quen thuộc kia. Tim anh như ngừng đập.
Vậy thì… tại sao lại nói lời chia tay?
Hoàng Hùng cầm chặt tách cà phê đã nguội lạnh, đầu ngón tay run nhẹ khi nhìn ra cửa sổ. Cậu không hề biết rằng ngay lúc này, bên ngoài quán cà phê, có một ánh mắt vẫn dõi theo mình—một ánh mắt mà cậu đã cố trốn tránh suốt bao lâu nay.
Cơn mưa vẫn rơi, từng giọt nước bắn tung tóe khi Hải Đăng bước đi. Không có ô, không có áo khoác, anh cứ thế đứng trước cửa quán, ánh mắt không rời khỏi Hoàng Hùng.
Anh không biết mình đã chờ bao lâu.
Anh chỉ biết, ngay giây phút ấy, khi nhìn thấy cậu ngồi đó, vẫn cô đơn như ngày cậu rời đi, trái tim anh đau nhói.
Không thể chờ thêm được nữa.
Hải Đăng đẩy cửa bước vào. Tiếng chuông cửa vang lên khe khẽ, nhưng cũng đủ để khiến Hoàng Hùng cứng người. Cậu nhận ra mùi hương quen thuộc len vào không khí, hơi thở cũng như ngừng lại.
Hoàng Hùng
[Bàn tay siết chặt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến mức đau nhói]
Không cần quay lại, cậu cũng biết ai đang đứng sau lưng mình.
Hải Đăng
[Không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến đến, kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu]
Mưa ngoài trời vẫn rơi không ngớt, nhưng trong quán cà phê nhỏ này, không gian bỗng trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.
Hải Đăng
Em trốn đủ lâu chưa?
Hải Đăng
[Lên tiếng, giọng anh trầm thấp nhưng không che giấu được sự tức giận]
Hoàng Hùng
[Cắn môi, bàn tay đặt trên đùi bất giác siết chặt lại]
Cậu đáp, nhưng chính bản thân cậu cũng không tin vào lời nói ấy.
Hải Đăng
[Bật cười, nhưng nụ cười ấy chẳng mang theo chút ấm áp nào, chống tay lên bàn, cúi người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa họ]
Hải Đăng
Vậy tại sao anh gọi, em không bắt máy?
Hoàng Hùng
Em không muốn anh tìm thấy em
Hải Đăng
Nhưng anh vẫn tìm được
Hoàng Hùng
[Siết chặt cốc cà phê trong tay, hơi thở hơi run rẩy]
Hoàng Hùng
Em không biết phải đối mặt với anh thế nào
Hoàng Hùng
[Nói nhỏ, nhưng trong giọng nói đó lại chứa đựng cả ngàn nỗi đau và hối tiếc]
Hải Đăng
[Im lặng nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn xuyên thấu trái tim cậu]
Hải Đăng
[Một lúc sau chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt gầy đi của Hoàng Hùng]
Bàn tay anh ấm áp, nhưng lại khiến trái tim Hoàng Hùng nhói lên.
Hải Đăng
Em nói tình yêu của anh đã chết trong em
Hải Đăng
[Thấp giọng, ánh mắt đầy tổn thương]
Hải Đăng
Nhưng tại sao em vẫn còn yêu anh?
Hoàng Hùng
[Giật mình, đôi môi hơi run rẩy]
Anh luôn dõi theo cậu, luôn nhìn thấu mọi cảm xúc của cậu.
Cậu đã cố nói dối… nhưng ánh mắt cậu không thể lừa dối anh.
Hoàng Hùng
[Không trả lời chỉ ngồi đó, lặng lẽ né tránh ánh mắt Hải Đăng]
Nhưng Hải Đăng không để cậu trốn thoát. Anh siết lấy cổ tay cậu, kéo cậu lại gần hơn, buộc cậu phải đối diện với mình.
Hải Đăng
Tại sao vẫn yêu anh mà lại bỏ đi?
Hoàng Hùng
[Cắn môi, đôi mắt long lanh nước]
Hoàng Hùng
Em không thể nói
Hải Đăng
[Nghiến răng, nắm tay siết chặt]
Hải Đăng
Anh không chấp nhận câu trả lời đó
Hoàng Hùng
[Run rẩy, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, bật ra một câu mà chính mình cũng không nghĩ sẽ nói]
Hoàng Hùng
Vì em không muốn anh đau
Khoảnh khắc đó, tất cả như lặng đi.
Hoàng Hùng
[Cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào]
Hoàng Hùng
Nếu em ở lại… Anh sẽ bị tổn thương… Em không muốn…
Hải Đăng
Vậy em bỏ đi, là không tổn thương sao?
Hải Đăng
[Ngắt lời, giọng khàn đặc]
Hải Đăng
Em nghĩ anh sẽ ổn nếu không có em?
Hoàng Hùng
[Nước mắt lăn dài trên má]
Cậu không muốn rời xa anh. Không một giây phút nào muốn điều đó. Nhưng cậu đã không có lựa chọn nào khác.
Hải Đăng
[Nhìn cậu, trái tim đau đớn đến mức không thể chịu nổi]
Cuối cùng, anh không nhịn được nữa.
Anh kéo cậu vào lòng, siết chặt đến mức như muốn hòa làm một với cậu.
Hoàng Hùng giật mình, nhưng rồi chẳng thể phản kháng. Cậu chỉ có thể vùi mặt vào ngực anh, bàn tay run rẩy bám lấy vạt áo anh, cảm nhận hơi ấm mà mình đã khao khát suốt bao lâu nay.
Hải Đăng
[Vùi mặt vào tóc cậu, giọng nói khàn khàn bên tai]
Hải Đăng
Dù có chuyện gì… cũng đừng rời xa anh nữa
Hoàng Hùng
[Cắn chặt môi, rồi nhẹ nhàng gật đầu]
Bởi vì dù có trốn chạy bao lâu, cậu vẫn không thể thoát khỏi tình yêu của anh.
Hoàng Hùng không biết mình đã ngồi trong vòng tay Hải Đăng bao lâu. Hơi ấm của anh bao phủ lấy cậu, nhịp tim mạnh mẽ kia đập sát bên tai, khiến cậu gần như quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.
Cậu từng nghĩ rằng nếu rời xa Hải Đăng, anh sẽ ổn. Nhưng hóa ra, người đau khổ nhất lại chính là cậu.
Hoàng Hùng
Nếu… nếu bây giờ em nói vẫn còn yêu anh, anh sẽ làm gì?
Hải Đăng
Anh sẽ không để em đi nữa
Nhưng câu trả lời ấy khiến Hoàng Hùng càng run rẩy hơn.
Dù trái tim cậu còn yêu, dù cậu khao khát có anh trong đời… nhưng định mệnh đã an bài rằng họ không thể bước tiếp cùng nhau.
Sáng hôm sau, Hải Đăng tỉnh dậy, nhưng bên cạnh anh không còn Hoàng Hùng nữa.
Căn phòng trống rỗng. Không còn hơi ấm, không còn bóng dáng của cậu.
Một cơn lạnh lẽo xộc thẳng vào tim anh.
Trên bàn có một tờ giấy nhỏ, nét chữ cậu vẫn quen thuộc như vậy.
“Hải Đăng, em xin lỗi. Đừng tìm em nữa.”
Chỉ vỏn vẹn vài chữ, nhưng đủ để khiến Hải Đăng cảm thấy như có ai đó bóp nghẹt trái tim mình.
Anh bật dậy, lao ra khỏi phòng, nhưng tất cả đều đã muộn.
Lần này, cậu thực sự đã rời xa anh.
Hải Đăng đứng trước căn nhà trống rỗng của Hoàng Hùng, bàn tay anh siết chặt, đôi mắt đỏ ngầu.
Cậu trốn anh một lần nữa.
Anh không tin cậu có thể thật sự rời xa anh như vậy.
Dù có phải lật tung cả thế giới này.
Hải Đăng đứng lặng trước bia mộ lạnh lẽo, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào cái tên khắc trên đó.
Cơn gió thổi qua, mang theo hơi lạnh khiến trái tim anh tê dại.
Anh không biết mình đã đứng đây bao lâu. Từ lúc nhận được tin, từ lúc lao đến bệnh viện nhưng chỉ kịp nhìn thấy cậu nằm bất động trên giường lạnh, từ lúc bàn tay cậu vĩnh viễn không còn nắm lấy tay anh nữa…
Ba tháng trôi qua, nhưng cảm giác đau đớn vẫn không hề vơi bớt.
Anh cứ ngỡ, chỉ cần tìm được cậu, mọi chuyện sẽ lại như trước. Chỉ cần ôm cậu vào lòng, cậu sẽ lại mỉm cười với anh. Nhưng cuối cùng, người rời đi trước lại là cậu.
Không một cơ hội để anh giữ lại.
Hải Đăng quỳ xuống, đầu ngón tay run rẩy chạm vào bia mộ lạnh lẽo.
Hải Đăng
Em nói… em rời đi vì không muốn anh đau
Hải Đăng
Nhưng em đã bao giờ nghĩ đến… không có em, anh còn đau hơn gấp ngàn lần không?
Chỉ có bầu trời xám xịt, chỉ có cơn mưa lất phất như khóc thương cho một tình yêu dang dở.
Hải Đăng nhắm mắt, siết chặt nắm tay.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nhưng dù cậu có đi xa đến đâu, dù tình yêu của cậu có chết đi trong thế giới này…
Thì vẫn còn một ánh mắt dõi theo anh.
Hải Đăng ngồi trong căn phòng tối, ly rượu trên tay đã vơi đi một nửa, nhưng anh chẳng còn nhận thức được mùi vị cay nồng ấy nữa.
Ba tháng qua, anh vẫn sống.
Nhưng giống như một kẻ mất đi linh hồn.
Căn nhà này vẫn còn tất cả những gì thuộc về Hoàng Hùng. Chiếc áo khoác cậu từng mặc vẫn treo ở đó, ly cà phê cậu hay dùng vẫn nằm ngay ngắn trên kệ. Ngay cả mùi hương dịu nhẹ của cậu… dường như vẫn còn vương vấn đâu đây.
Nhưng người thì đã không còn nữa.
Hải Đăng
[Bật cười, một nụ cười đầy chua xót]
Hải Đăng
Có lẽ, từ giây phút em nói lời chia tay, anh đã mất em rồi
Hải Đăng
Dù có cố gắng tìm kiếm đến thế nào, dù có níu kéo ra sao, số phận vẫn tàn nhẫn cướp em khỏi anh
Hải Đăng
[Ngả đầu ra ghế, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên trần nhà]
Bỗng nhiên, một làn gió lạnh lướt qua.
Cửa sổ vẫn đóng chặt. Nhưng anh có thể cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, nhẹ nhàng như một làn khói mỏng manh.
Hải Đăng
[Chậm rãi quay đầu lại]
Giữa bóng tối, có một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó, đôi mắt đen láy vẫn nhìn anh đầy dịu dàng như ngày nào.
Hải Đăng
[Đưa tay ra, nhưng khi ngón tay chạm đến, bóng dáng ấy tan biến như một ảo ảnh]
Chỉ còn lại khoảng không trống rỗng.
Hải Đăng
[Bật cười, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe]
Hải Đăng
Em đi rồi… nhưng vẫn không chịu rời khỏi anh sao?
Chỉ có cơn gió nhẹ thoảng qua, như một lời đáp lại dịu dàng.
Những ngày sau đó, Hải Đăng vẫn sống như một cái bóng. Công việc, bạn bè, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Chỉ có đêm về, khi một mình trong căn nhà vắng lặng, anh mới dám đối diện với sự thật rằng cậu đã không còn nữa.
Nhưng dù cậu đã rời đi, anh vẫn luôn cảm nhận được sự hiện diện của cậu đâu đó xung quanh.
Là những lần anh ngỡ như nghe thấy tiếng cậu gọi mình…
Là những cái chạm nhẹ thoáng qua trên bờ vai mỗi khi anh ngồi lặng hàng giờ trong phòng ngủ của cậu.
Ban đầu, anh nghĩ đó chỉ là ảo giác do bản thân quá nhớ cậu. Nhưng rồi, những dấu hiệu ấy ngày càng rõ ràng hơn.
Hải Đăng đứng trước cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn màn mưa giăng kín bầu trời. Hơi thở anh hòa lẫn vào không khí lạnh buốt, bàn tay vô thức siết chặt ly rượu.
Một giọng nói quen thuộc khẽ vang lên ngay bên tai.
Hải Đăng
[Tim như ngừng đập]
Hoàng Hùng đứng ngay đó, vẫn với đôi mắt dịu dàng ấy, vẫn với dáng vẻ như ngày cuối cùng họ gặp nhau.
Nhưng cậu mờ nhạt như một làn sương, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Hải Đăng không quan tâm. Anh lao đến, muốn ôm lấy cậu, nhưng cánh tay chỉ chạm vào không khí.
Hoàng Hùng
[Mỉm cười, nụ cười buồn đến nhói lòng]
Hải Đăng
Anh không nên giữ em lại
Hải Đăng
[Siết chặt nắm tay, giọng khàn đặc]
Hải Đăng
Em đã chết thật rồi sao?
Hoàng Hùng
[Không trả lời chỉ đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên má anh, dù không thực sự chạm được]
Hoàng Hùng
Hãy quên em đi… Sống cuộc đời của anh
Hải Đăng
[Cười khẽ, nhưng nụ cười đầy đau đớn]
Hải Đăng
Làm sao anh có thể quên em?
Hoàng Hùng
[Nhìn anh rất lâu. Rồi cũng lùi dần lại, bóng dáng ngày càng nhạt nhòa]
Hoàng Hùng
Hãy để em đi, Hải Đăng…
Cậu nói, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Chỉ còn lại một mình anh giữa căn phòng trống rỗng.
Bên ngoài, cơn mưa vẫn rơi không ngừng.
Thời gian trôi qua, vết thương lòng của Hải Đăng không hề nguôi ngoai. Dù đã một năm, anh vẫn không thể quên Hoàng Hùng.
Mỗi buổi sáng thức dậy, bàn tay anh vô thức tìm kiếm một hơi ấm quen thuộc bên cạnh—nhưng chỉ có khoảng trống lạnh lẽo.
Mỗi khi trở về nhà, anh vẫn luôn mong sẽ có ai đó chờ đợi, sẽ có một giọng nói dịu dàng hỏi anh đã ăn tối chưa—nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng.
Căn nhà vẫn còn nguyên vẹn, nhưng trái tim anh đã vụn vỡ từ lâu.
Một đêm nọ, Hải Đăng lại mơ thấy cậu.
Lần này, Hoàng Hùng không mờ ảo như trước. Cậu đứng ngay trước mặt anh, vẫn với đôi mắt đen láy đầy dịu dàng ấy.
Hoàng Hùng
Em đến để gặp anh lần cuối
Hải Đăng
[Siết chặt tay, giọng anh khàn đặc]
Hải Đăng
Anh không muốn em đi
Hoàng Hùng khẽ mỉm cười, nụ cười quen thuộc mà anh đã từng yêu biết bao nhiêu.
Hoàng Hùng
Anh phải tiếp tục sống
Hoàng Hùng
Em sẽ luôn ở bên anh… Chỉ là anh không nhìn thấy em thôi
Hải Đăng
[Lắc đầu, cố gắng vươn tay chạm vào cậu, nhưng một lần nữa, cậu lại chỉ là một ảo ảnh mong manh]
Hải Đăng
[Nước mắt rơi xuống]
Hoàng Hùng
[Nhìn anh thật lâu, rồi thì thầm]
Hoàng Hùng
[Rồi tan biến vào bóng tối]
Sáng hôm sau, Hải Đăng tỉnh dậy, tim anh vẫn còn quặn thắt sau giấc mơ ấy.
Anh đứng dậy, đi đến góc phòng nơi chiếc áo khoác của Hoàng Hùng vẫn còn treo trên giá.
Bàn tay anh chạm nhẹ lên lớp vải.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mang theo hơi ấm kỳ lạ.
Dù cậu đã không còn trong thế giới này…
Nhưng một ánh mắt vẫn dõi theo anh.
Ghecuahaianhlaem
Nhất quyết không qua chap khác tôi nguyện viết gần 3000 chữ chứ không muốn lết qua chap khác vì sợ độc giả bị tuột mạch cảm xác
Ghecuahaianhlaem
Cảm thấy mình tinh tế thật sự nhưng mà viết gần 3000 chữ cũng thấy mình sắp hóa điên lần trước viết truyện ngắn tưởng sẽ kết thúc không viết nữa ai ngờ cuộc đời xô đẩy viết thêm chương này
Ghecuahaianhlaem
Mà còn là chuyện chat nữa nên cái phần dẫn thoại hơi nhiều mấy con ghệ thông cảm cho anh nha nhưng mà sau thấy gần 3000 ngày chữ đọc cũng hổng có đã á mấy con ghệ ơi
Ghecuahaianhlaem
Chắc do anh có nhu cầu cao quá nên anh viết anh cũng không hài lòng nữa
Ghecuahaianhlaem
Làm sao đây ta?
Comments