Chương 2

Trần Kha chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải gặp lại hay sống chung với Trịnh Đan Ny lần nữa, vậy mà ngày này lại đến. Khi mẹ cô gọi điện dặn dò vào sáng sớm
Trần Phu Nhân
Trần Phu Nhân
Chiều con nhớ đến đón Đan Ny vào Ký Túc đấy, Con bé mới vào năm nhất, Con phải chăm sóc nó một chút!
Trần Kha
Trần Kha
Ủa mẹ? Nhưng mà!
_____Tút---Tút---Tút______
Trần Kha
Trần Kha
Aiss Phiền phức!
Trần Kha như chết lặng. Chuyện này mà cũng thành sự thật được sao? Cô còn chưa quên những ký ức đầy ám ảnh từ thời thơ ấu vậy mà bây giờ còn phải sống chung với cái con nhóc đã từng làm cô chịu oan ức hết lần này đến lần khác! Nếu được cô có chết cũng phải trả thù!
Dù trong lòng không tình nguyện, nhưng không thể trái lệnh mẹ đến chiều thì Trần Kha vẫn đến điểm hẹn. Nhưng ngay giây phút nhìn thấy Đan Ny cô lập tức sững người lại.
_____Tại Điểm Hẹn_____
Trước mắt cô không phải một đứa nhóc sẽ xấu xí lùn tịt như cô tưởng tượng mà lại là...Một cô nàng xinh đẹp cao ráo khác xa tưởng tượng
Trịnh Đan Ny đứng đó với vẻ mặt tươi cười mái tóc dài buộc cao, trông không còn vẻ mít ướt như ngày xưa. Nhưng nụ cười kia lại mang theo một sự tự mãn,tự tin quá mức khó tả
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Kha Kha! Lâu quá mới gặp chắc giờ chị phải ngước nhìn em rồi hah? //Nhướng mày tự tin dù cả hai chỉ chênh lệch vài cm//
Trần Kha
Trần Kha
"Điên khùng, Cái gì mà ngước nhìn chứ? Nó nói chuyện như vừa đánh bại được ai đó vậy."
Trần Kha
Trần Kha
Cao hơn có vài cm thì giỏi lắm à? //Quay lưng kéo vali đi trước với vẻ cọc cằn//
Trịnh Đan Ny cười hả hê rồi đi theo sau, hoàn toàn không có vẻ gì là bị lép vế cả.
Tái ngộ sau nhiều năm, giờ đây họ không còn là hai đứa trẻ nữa nhưng tính cách thì chắc cũng chẳng thay đổi là bao có vẻ những cuộc cãi nhau của họ còn dài dài
Vừa kéo vali bước vào phòng, Trần Kha chưa kịp thở thì đã thấy Trịnh Đan Ny quăng balo xuống một góc rồi thản nhiên trèo lên giường rồi nằm duỗi người một cách thoải mái như phòng của mình
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Aaa cuối cùng cũng đến nơi! Kha Kha, phòng này ổn ghê chị ha//Uỡn vai với giọng điệu vô cùng thư giãn
Trần Kha
Trần Kha
Em có định lấy hành lý của mình không vậy hả?
Trần Kha thì không thấy "ổn" chút nào. Cô còn đang phải xách cả vali lẫn túi xách của Đan Ny đây! Nhóc này ít ra cũng nên biết điều một chút chứ?
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Ừaa, để đó đi lát em dọn //nằm mãi như bị dính vào nệm//
Trần Kha cười lạnh. Trịnh Đan Ny này Được lắm! Mới vào phòng chưa đầy năm phút đã có thể thoải mái sai vặt cô thế này, nếu nhịn tiếp thì chẳng phải sau này cô sẽ bị biến thành người giúp việc sao?
Không nói không rằng, Trần Kha thả phịch vali xuống sàn một cách đầy tính toán.
______RẦM_____
Một tiếng động lớn vang lên nếu bây giờ không phải lúc ai nấy đều đi làm đi học thì chắc cô cũng bị khiếu nại rồi.
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
//Giật mình ngồi dậy//
Trần Kha
Trần Kha
Tự mình mà lấy đi. Nếu không thì đồ của em sẽ nằm đó đến hết học kỳ //Cô khoanh tay nhưng giọng vẫn điềm tĩnh//
Đan Ny nhìn Trần Kha lại nhìn vali của mình, rồi tặc lưỡi
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Sao vẫn nóng tính như hồi nhỏ vậy? //Dựng Vali lên//
Trần Kha
Trần Kha
Tại ai?
Sau khi đã tạm ổn định chỗ ở, Trần Kha bắt đầu phụ giúp sắp xếp đồ đạc. Là một người ngăn nắp cô đã phân chia tủ quần áo làm hai phần rõ ràng-một bên cho cô, một bên cho Đan Ny. Mọi thứ đều có trật tự và gọn gàng.
Nhưng khi cô quay lưng đi lấy thêm vài món đồ, rồi quay lại...
Tủ đồ đã bị Trịnh Đan Ny chiếm gần hết còn đồ của cô thì bị dồn ép vào một góc
Trần Kha
Trần Kha
C..cái quái gì vậy?! //Tròn mắt nhìn đống quần áo váy đủ kiểu đủ màu sắc trong tủ đồ của mình//
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Gì vậy? //Đang lấy thêm móc treo//
Trần Kha
Trần Kha
Tủ đồ bị em chiếm gần hết rồi kìa! Em còn định móc thêm à?!
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Ơ vậy hả? Chắc tại đồ em hơi nhiều
Trần Kha
Trần Kha
Không phải là hơi nhiều mà là quá nhiều!
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Thì cũng cũng..
Trần Kha
Trần Kha
Vậy em lấy bớt ra đi, tủ này chia đôi ngay từ đầu rồi mà? //Giựt móc lại//
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Nhưng mà chỗ đó không đủ để đựng đồ của em! //Làm giọng như mình vô tội lắm không bằng//
Trần Kha
Trần Kha
Không đủ thì dẹp bớt đi! Em nghĩ phòng tôi là Cửa hàng thời trang à?
Cuối cùng Đan Ny vẫn phải miễn cưỡng dẹp bớt mấy cái ít mặc vào Vali và balo chứ không thì e rằng chắc cô đã bị Kha đuổi ngay từ ngày đầu
Trước khi đóng tủ lại Đan Ny còn nói một câu như muốn kiếm chuyện
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Sống chung với người Khó tính khổ thật..
Trần Kha
Trần Kha
Em nói ai khó tính?
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Chị chứ ai mà còn hỏi ở đây có em với chị chẳng nhẽ hỏi vong
____________
Trịnh Đan Ny vừa ăn snack vừa tò mò nhìn qua làm rơi vụn vãi trên bàn ghế
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Chị ghi gì vậy?
Trần Kha
Trần Kha
Tính tiền Ký Túc và chi phí sinh hoạt. Chúng ta sẽ chia đôi. //Không ngẩng đầu lên nhưng vẫn trả lời//
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
À..ừ biết rồi!
Trần Kha
Trần Kha
Vậy khi nào em định trả cho chị tiền tháng này?
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Thì.. chị cho em ứng trước đi! Khi nào lãnh học bổng rồi em trả cho
Trần Kha
Trần Kha
Thật không? Hay lại quên như 35 Tệ mua bánh kẹo vặt hồi Tiểu Học?
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
ờ ờm..heheh cái đó lâu rồi mà! Đi cho em ứng nha có tiền là em trả liền!
Trần Kha
Trần Kha
//Thở dài nói//Lần này chị ứng trước cho em, Nhưng đến ngày có tiền thì phải trả ngay. Không có ngoại lệ và cũng không có lần thứ hai
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Được được!
Trần Kha lắc đầu ngán ngẩm. Cô cảm thấy mình giống như đang nuôi một đứa trẻ to xác hơn là có một bạn cùng phòng hay là bạn đồng hành thật sự
_______
🕺🏻
🕺🏻
Phái phái
🕺🏻
🕺🏻
NovelToon
🕺🏻
🕺🏻
🕺🏻
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play