(Tạ Thanh nhìn theo bóng dáng cao lớn kia mà trong lòng thầm khóc lóc. Tin vui? Tin dữ thì có!)
Hắn cắn răng nhìn sang đống sách cao ngất, bàn tay run rẩy cầm bút.
Chép sách... chép hết đống này á? Chép đến khi nào? Đến năm sau luôn hả???
Nghĩ đến những ngày sắp tới phải vùi đầu trong biển sách, Tạ Thanh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, tâm trạng u ám như trời sắp mưa.
Làm quan thì phải phò vua giúp nước, hắn hiểu! Nhưng tại sao làm quan của hắn lại khổ như vậy chứ???
(Từ hôm nay, cá muối chính thức lên đời thành cá khô... Ai cứu ta với!!!)
(Ngự Thư Phòng – Canh ba đêm khuya)
Trong ánh nến leo lét, một thân ảnh cô đơn còng lưng trên chiếc bàn gỗ lim rộng lớn, bàn tay run run cầm bút lông, đôi mắt thâm quầng như gấu trúc vì thiếu ngủ. Tạ Thanh ngồi bệt trên ghế, mái tóc dài hơi rối, vạt áo hơi xộc xệch vì thức đêm quá lâu. Xung quanh hắn là từng chồng sách cao ngất, bóng đổ dài trên nền đất lạnh lẽo, tựa như những bức tường vô tận nhấn chìm sinh mệnh nhỏ bé của hắn.
"Hộc... hộc... sắp xong một quyển rồi..." (nước mắt lưng tròng, tay run rẩy lật trang).
Két...
Cánh cửa Ngự Thư Phòng khe khẽ mở ra. Một cơn gió lạnh đêm khuya len qua khe cửa, lay động ánh nến chập chờn. Một bóng người khoác long bào đen thêu kim long chậm rãi bước vào, mỗi bước chân nhẹ nhàng nhưng tựa như đè nặng lên số phận của kẻ nào đó.
Tạ Thanh rùng mình, sống lưng lạnh toát, mắt nhìn chằm chằm đôi giày vàng thêu rồng vừa xuất hiện trước mặt.
"Bệ... bệ hạ..." (nuốt nước bọt, run run đứng dậy).
Hoàng đế khoanh tay, chậm rãi cúi xuống nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch: "Ái khanh chăm chỉ như vậy, trẫm thật sự rất vui lòng."
Tạ Thanh: "!!!" (giật mình, lật úp quyển sách đang chép dở xuống bàn, lắp bắp) "Bệ hạ! Sao... sao ngài lại đến đây giờ này ạ?"
Hoàng đế thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ bóng loáng, âm thanh cộc cộc chậm rãi mà đều đặn, mỗi nhịp gõ như đánh vào dây thần kinh căng thẳng của Tạ Thanh.
"Trẫm không ngủ được, muốn xem ái khanh đã chép được bao nhiêu rồi."
Hắn thầm nghĩ:
"Hừ, ai bảo ngươi hồi nhỏ bắt nạt trẫm? Còn nhớ, năm đó ngươi giật bánh của trẫm, lại còn dọa trẫm khóc. Bây giờ mới chỉ chép vài quyển sách mà đã than trời than đất rồi sao? Trẫm còn chưa xử lý hết nợ cũ đâu."
Tạ Thanh vẫn đang cắm đầu chép, nhưng bỗng dưng có một cơn gió lạnh thổi qua, khiến hắn rùng mình, lưng lạnh toát... như thể có ai đó đang nguyền rủa mình vậy.
Hắn khẽ rùng vai, lầm bầm: "Không lẽ là do thức khuya quá nên bị ảo giác..."
Tạ Thanh (mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lén che đi chồng sách chưa chép nổi một nửa, cười gượng): "Bệ hạ, thần đã rất cố gắng... nhưng có thể... có thể dời thời hạn nộp lại không ạ?"
Hoàng đế nhướng mày, đôi mắt phượng sắc bén lóe lên tia thích thú: "Dời thời hạn? Ái khanh nói trẫm nghe xem, chép sách khó đến thế sao?"
Tạ Thanh (trong lòng gào khóc nhưng ngoài mặt vẫn phải cười ngoan ngoãn): "Bệ hạ, ngài thử cầm bút viết liên tục mười canh giờ chưa ạ?"
Hoàng đế chống cằm, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú, chậm rãi đáp: "Trẫm chưa, nhưng trẫm thấy ái khanh làm rất tốt."
Tạ Thanh: "..." (Chắc chắn bệ hạ tới đây không phải để giám sát mà là để hành hạ tinh thần ta mà!)
Hoàng đế nheo mắt, giọng nói chậm rãi nhưng lại như sấm vang trong tai Tạ Thanh:
"Ái khanh, trẫm thấy ngươi chép sách vẫn còn quá nhàn nhã. Hay là... để trẫm giúp ngươi tăng thêm vài quyển?"
Tạ Thanh: "..."
Hắn trợn trừng mắt, tay run lên, suýt nữa làm rơi bút xuống đất.
"Bệ hạ, ngài... ngài là bạo quân thật mà!"
Tạ Thanh cảm thấy cả người mình như hóa đá, bụng hắn vốn không đau, nhưng bây giờ thì thật sự quặn thắt vì tức!
"Bệ hạ... thật sự không thể nương tay một chút sao?" Hắn bày ra vẻ mặt đáng thương, ánh mắt long lanh như cún con bị bỏ rơi.
Thẩm Huyền chậm rãi nhấp một ngụm trà, thản nhiên đáp: "Trẫm đây chính là đang nương tay với ngươi đấy. Nếu không, sao ngươi còn có cơ hội ngồi đây giả bệnh?"
Tạ Thanh: "..."
Hắn hít sâu một hơi, quyết định diễn cho tới: ôm bụng lảo đảo đứng dậy, vẻ mặt tái nhợt: "Thần... thần thấy trời đất quay cuồng quá... không lẽ là trúng gió... có khi nào nguy hiểm tới tính mạng không?"
Thẩm Huyền liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi đặt tách trà xuống, giọng nói dịu dàng mà đầy sát khí:
"Vậy trẫm sai người truyền thái y. Nếu bệnh tình ngươi nghiêm trọng quá, trẫm đành phải tìm người khác chép sách thay. Dù sao thì một đại thần như ngươi, nếu đã không thể chép nổi mấy cuốn sách, vậy giữ lại cũng vô ích."
Tạ Thanh: "..."
Hắn lập tức đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng rực, giọng nói đầy chính khí: "Thực ra thần nghĩ lại rồi, chép sách cũng là một loại rèn luyện tâm tính, giúp thân thể khỏe mạnh, giúp đầu óc sáng suốt. Đúng là một việc tốt!"
Thẩm Huyền hài lòng gật đầu: "Ái khanh biết nghĩ vậy là tốt rồi. Mau chép tiếp đi."
Tạ Thanh: "..." (Lần sau ta tuyệt đối không giả bệnh nữa! Mà khoan, ta có thể giả chết không nhỉ?)
Updated 35 Episodes
Comments
shookiebu👽
Nhớ tác giả ra chap mới, mở rộng trái tim vào nào.
2025-03-24
1