Cá Muối Khó Sống Thế Sao ?
Trong thư phòng rộng lớn, ánh nến chập chờn soi bóng một nam nhân quỳ dưới đất. Hắn mặc bộ trường bào xanh thẩm, tóc buộc gọn gàng, dáng người cao gầy nhưng lười nhác đến mức tưởng chừng có thể tan vào nền đất bất cứ lúc nào.
Dương tổng quản cầm thánh chỉ, giọng sang sảng cất lên:
“Thánh chỉ đến—"
Tạ Thanh: Ngáp một cái trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cúi đầu tiếp chỉ.
Dương tổng quản tiếp tục đọc:
“Thấy ngươi chăm chỉ, giỏi giang, tận trung, nay phong ngươi làm Tổng Quản Ngự Thư Phòng, kiêm Cận Thần Tâm Phúc. Mong ngươi sau này vì giang sơn xã tắc mà góp công, vì bá tánh mà tận sức, vì bệ hạ mà cống hiến. Lĩnh chỉ!"
Trong chớp mắt, Tạ Thanh cảm thấy bầu trời như sụp xuống. Hắn... chăm chỉ? Giỏi giang? Tận trung? Hoàng thượng ơi, có nhầm người không???
Ngước mắt nhìn tờ thánh chỉ sáng lấp lánh trong tay Dương tổng quản, Tạ Thanh im lặng ba giây. Hắn muốn giả ngất, nhưng sợ không ai đỡ, lỡ đập đầu xuống đất lại càng thêm bi kịch.
Hít sâu một hơi, hắn buộc phải nâng tay nhận chỉ, giọng uể oải vang lên:
"Thần... lĩnh chỉ."
Trái tim hắn khẽ rỉ máu. Cá mặn như hắn chỉ muốn sống bình yên qua ngày, ai ngờ một phút sơ sẩy lại bị lôi lên thuyền lớn.
Có ai... cho hắn xuống được không?
Tạ Thanh còn chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc "bị phong chức", đã nghe thấy giọng Dương tổng quản vang lên đầy uy nghiêm:
"Ngày mai Tạ đại nhân lên chép tất cả sách trong Ngự Thư Phòng nhé."
Tạ Thanh: "HẢ???"
(Nhìn đống sách chất cao như núi trong Ngự Thư Phòng, đầu óc choáng váng, tay run run cầm bút...)
Hắn nhớ rõ mình chỉ là một cá mặn, không phải trâu bò, cũng không phải cái máy in! Chép hết đống này? Không phải muốn mạng của hắn sao?!
Hít sâu một hơi, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, chắp tay nói với vẻ mặt thành khẩn:
"Dương tổng quản, có thể thương lượng không? Hay là... chép một cuốn tượng trưng thôi? Như vậy vẫn thể hiện được lòng trung thành, lại không làm hao tổn sức lao động của thần, đúng không?"
Dương tổng quản nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:
"Không chép hết thì ngươi tính làm cận thần kiểu gì?"
Tạ Thanh: "..."
(Quỳ gục xuống đất, nước mắt lưng tròng, thầm hối hận vì hôm qua lĩnh chỉ quá nhanh… Giờ có trả lại chức được không? Còn kịp không?!)
Tạ Thanh quỳ dưới điện, cúi thấp đầu, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, trong lòng run như cầy sấy. Hắn biết mà, từ lúc lĩnh chỉ nhận chức, cuộc đời cá mặn yên bình của hắn coi như chấm dứt!
Hoàng đế bước chậm xuống bậc thềm, bóng áo long bào phủ xuống người hắn, giọng điệu mang theo vài phần tiếc nuối:
"Tạ khanh, ái khanh không lẽ muốn làm cá muối sao? Trẫm thất vọng thật đấy."
(Nghe thấy câu đó, cả người Tạ Thanh cứng đờ, nội tâm gào thét dữ dội.)
Không được! Cá muối thì cá muối, nhưng để bệ hạ nói thẳng ra thế này, hắn sẽ mất mạng mất!
Nhanh như chớp, hắn vội rụt cổ, cả người dán chặt xuống đất, giọng nói đầy vẻ trung thành tuyệt đối:
"Bệ hạ! Vi thần nào dám làm cá muối! Vi thần chỉ là... chỉ là muốn bảo vệ đôi tay quý giá này để còn phục vụ bệ hạ lâu dài thôi ạ!"
(Trong lòng thầm khóc ròng: Trời ơi, ta đúng là cá muối mà! Nhưng bệ hạ đừng vạch trần chứ!)
Hoàng đế khoanh tay, ánh mắt sắc bén quét xuống hắn, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười khó đoán, chậm rãi nhấn từng chữ:
"Ái khanh... Trẫm rất thất vọng..."
Tạ Thanh cảm giác như có cả ngọn núi đè lên lưng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo thái dương. Hắn run rẩy ngẩng đầu, ánh mắt như nai con hoảng loạn nhìn bệ hạ, cố nặn ra một nụ cười méo mó:
"Bệ hạ! Vi thần sẽ chép! Chép ngay! Chép sạch sành sanh luôn ạ! Ngài đừng thất vọng!"
Hoàng đế nhìn hắn thêm vài giây, thấy hắn hoảng loạn đến mức sắp ngất, mới cười hài lòng, xoay người phất tay áo rời đi, giọng nói lười nhác truyền đến:
"Tốt lắm, trẫm chờ tin vui của ái khanh."
Updated 35 Episodes
Comments