Nguyễn Việt Anh ngồi trên ghế, tay chống cằm, đôi mắt nửa híp nửa mở nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài, trời vẫn nắng gắt. Tiếng ve kêu râm ran.
Tiết tự học đã bắt đầu, hắn nằm úp mặt lên bàn chuẩn bị đánh một giấc. Nhưng nằm xuống rồi chợt nhận ra mình chẳng thể nào ngủ nổi.
Cứ cảm thấy trong lòng có gì đó bứt rứt, khó chịu.
Giống như có một viên đá nhỏ mắc kẹt trong giày, không lấy ra thì không đi được.
Cảm giác này thật phiền phức.
Nguyễn Việt Anh
*nhíu mày, khẽ liếc nhìn chỗ ngồi của Hải Đăng*
Trống trơn…
Hắn lại liếc nhìn đồng hồ.
30 phút trôi qua rồi.
Nguyễn Việt Anh
Thằng nhóc kia… vẫn chưa ra được à?
Nguyễn Việt Anh
Không phải khóc đến ngất luôn rồi chứ?
Trong đầu Nguyễn Việt Anh đột nhiên hiện ra hình ảnh Hải Đăng cuộn mình trong góc nhà vệ sinh, đôi mắt đỏ hoe, môi run run, trông đáng thương đến phát sợ.
Nguyễn Việt Anh
Chết tiệt.
Hắn không nghĩ nữa.
Nguyễn Việt Anh đứng bật dậy, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp, bước ra khỏi cửa.
Lòng bàn tay hắn hơi ướt mồ hôi.
Không phải do sợ.
Mà do… một cảm giác kỳ lạ mà hắn chưa bao giờ có trước đây.
Nhà vệ sinh nam, tầng cuối
Cạch!
Cánh cửa vừa mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn lập tức lọt vào tầm mắt của Nguyễn Việt Anh.
Hải Đăng vẫn ngồi đó, ôm gối, vùi mặt vào đầu gối.
Nghe tiếng cửa mở, cậu giật mình ngẩng đầu lên.
Mắt cậu đỏ hoe, hàng mi ướt nhòe.
Việt Anh sững người.
Hắn không biết phải làm gì.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy… bối rối.
Hắn nhốt cậu ở đây chỉ để dọa cậu một chút thôi.
Hắn không nghĩ cậu sẽ thật sự dễ khóc nhiều tới vậy.
Comments
đ-cẦn₫Àn0^ng
lông mày skinship 😔
2025-06-04
1