Domicdoo_DuongDoo_Ánh Sáng Cuối Cùng.
Chapter 1.
Trong một căn phòng tăm tối lẻ loi chẳng thấy ánh sáng
Có một chàng trai bị những xiềng xích leng keng khóa chặt vô đối chẳng thể thoát ra
Những chiếc bàn và giường. Những món đồ chơi đầy những vệt máu còn sót lại
Những vết xước, trầy loang lổ khắp cơ thể làn da trắng nõn ấy, làn da mịn màng bị những vết đâm làm cho nó càng thêm có màu sắc đỏ rực hơn
Một ánh mắt vô hồn chỉ hướng về một phía như cái xác sống chẳng còn chút sức lực nào. Thẩm trời trên cao chỉ mong mình được chết sớm hơn và rời khỏi chốn ngục tù của thế gian này.
Tự hỏi là ai người đã khiến em trở thành một con người như vậy?
Hồn nhiên vui tươi giờ đây chỉ còn một đôi mắt lạnh lẽo, trong đôi mắt bao trùm là bóng tối chẳng thấy tương lai. Sâu thẳm trong tâm can là hàng vạn những ký ức ám ảnh không thể xoá bỏ
Trần Đăng Dương
Chào xinh yêu~ // Mở cửa bước vào //
Trần Đăng Dương. Là một trong những sát nhân hàng loạt gây náo loạn thế giới gần đây
Với độ ngông cuồng, giết người không chớp tay. Nhắm con mồi và giết nó rồi ẩn giấu một cách bí ẩn, không để lại giấu vết hay một chút tàn dư sau khi cuộc chơi kết thúc khiến bao nhiêu Cảnh Sát cũng phải lắc đầu ngao ngán mà chỉ nhắc nhở con dân an toàn cảnh giác chú ý khi về đêm
Mấy ai biết có một con thú dữ luôn ẩn mình trong bóng tối chờ đợi con mồi sập bẫy rồi nhai ấu nghiến nó một cách tàn độc không thương tiếc
Nhưng em là người yêu cũ của hắn
Lúc em và hắn mới yêu. Hắn nưng niu cưng chiều em, muốn gì có đó, không bao giờ để em chịu thiệt hay gì cả
Hắn yêu tâm hồn và thể xác lẫn tinh thần của em
Lúc mới gặp nhau hắn đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên
Nhìn thấy nụ cười ban mai như mặt trời chiếu sáng vào tâm hồn u tối của hắn
Từ cái lúc đó.. Hắn muốn chiếm em làm của riêng, giam em trong ngục tù đầy ngọt ngào mà hắn đã tạo ra cho em. Em là chỉ mình hắn, không là ai cả... Mãi mãi là của hắn trọn đời vạn kiếp, dù em có chết. Cái xác của em vẫn sẽ được hắn gói gọn trong một hộp kính trong suốt để hắn có thể nhìn em theo từng ngày. Hắn sẽ không để em bị hao mòn theo thời gian đâu...
Comments