Chương 3. Như bức tranh diễm lệ

Tập Thiện Đường.

“Thái tử điện hạ”

Trên Tập Thiện Đường hôm nay không chỉ có thái tử, Cẩm Tu mà còn có thêm bốn vị công tử khác. Tất cả đều là con cháu các gia tộc lớn.

Cẩm Tu chợt nhớ tới lời thái tử lần trước liền bước lùi lại hai bước, cảm thấy khoảng cách vẫn còn khá gần với thái tử y lại lùi thêm hai bước nữa rồi mới ngồi xuống chỉnh trang lại y phục.

“Ha. Hắn làm gì mà thấy thái tử điện hạ lại né như né tà thế”

Nhạc Khách hắn lại không kìm được cái miệng mà thốt lên khiến đám con cháu thế gia cũng quay lại nhìn Cẩm Tu với ánh mắt khó hiểu rồi bắt đầu xì xào bàn tán. Thấy thái tử không có phản ứng gì bọn họ liền im bặt rồi ai về bàn nấy.

*Trong lúc nghe giảng*

“Hừ, đúng là chán ngắt. Lão già này bao giờ mới chịu ngừng. Bổn thiếu gia đây cóc thèm nghe”

Quốc sư bỗng dừng bài giảng, từ từ đi xuống phía tên Nhạc Khách kia.

*Bụp!* Một quyển sách đập trúng đỉnh đầu hắn khiến hắn la oai oái

“Lão già chết tiệt! Có biết bổn thiếu gia đây là ai không?”

“Biết” - Quốc sư lạnh lùng đáp.

“Lão già được lắm. Hôm nay bổn thiếu gia đây sẽ cho lão biết tay”

“Cútt!”

Cùng với tiếng *cút* là chiếc bàn cùng nghiên mực bay ra ngoài. Nhạc Khách ôm đầu chạy mất. Hắn vừa chạy vừa ngoảnh lại chửi rủa “lão già đáng chết. Cứ đợi đấy”. Quốc sư phủi tay áo rồi quay lại bài giảng. Đám công tử ai nấy đều mặt mũi tối sầm không dám ngẩng đầu lên, chỉ có Cẩm Tu vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh như không có gì.

*Ra về*

“Cẩm Tu công tử, có thể nói chuyện một lát không?”

Thái tử trong lòng như lửa đốt, giường như hắn đã cố giữ bình tĩnh trong suốt khoảng thời gian trên Tập Thiện Đường. Cẩm Tu mỉm cười đáp:

“Điện hạ người có gì căn dặn?”

Lúc này hắn lại lúng ta lúng túng, hắn quay lưng lại hít một hơi cuối cùng cũng nói ra được.

“Ta… ta không hề có ý muốn ngươi giữ khoảng cách với ta. Ta ngưỡng mộ ngươi”

Cẩm Tu ngây người một lúc mới phản hồi:

“Điện hạ người…. Nói vậy là có ý gì?”

Thái tử lúc này khuôn mặt đã đỏ ửng như trái cà chua nhưng vẫn nhắc lại rõ mồn một

“Ta ngưỡng mộ ngươi. Chúng ta có thể thường xuyên gặp gỡ được không?”

Cẩm Tu nghe vậy liền nở một nụ cười nhẹ nhàng nói:

“Người là thái tử điện hạ đâu cần khách sáo như vậy. Chỉ cần người không chê, tại hạ liền đáp ứng”

Hai mắt thái tử sáng rực lên: “Vậy là ngươi đồng ý?”

Hắn cúi xuống khoé môi khẽ cong lên, gân cốt bắt đầu thả lỏng. Hắn chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như lúc này. Hắn là thái tử, ngôi vị hoàng đế sớm muộn cũng sẽ là của hắn, trên người mang trọng trách to lớn khiến hắn như sống trong chiếc lồng giam bằng vàng vô cùng xa hoa nhưng quá đỗi ngột ngạt. Hắn ao ước có một tri kỷ cùng hắn hàn huyên mỗi ngày, có thể giúp hắn vơi đi nỗi cô đơn vô tận trong chốn thâm cung lạnh lẽo này.

“Ta trông ngươi có vẻ ít tuổi hơn ta, những lúc không có ai ngươi có thể gọi ta là Nguyệt Hạ ca ca”

Cẩm Tu hốt hoảng quỳ xuống: “không được! Điện hạ thân phận cao quý sao tại hạ có thể tuỳ ý gọi tên người như vậy”

Thấy vậy thái tử cũng có chút giật mình. Cảm thấy chưa gì đã ép y thân mật quá làm y sợ. Hắn liền nói một cách chống chế.

“Được rồi được rồi, đó là ta cho phép ngươi gọi như vậy nhưng nếu ngươi cảm thấy không thoải mái thì đừng vậy… ừm… lần sau hãy đến cung của ta”

Nói rồi hắn quay đi. Cẩm Tu cũng thở phào nhẹ nhõm.

*Khu vườn phía sau ngự hoa viên*

*Bốp*

“Tên nghịch tử! Ngươi biết lão là ai không hả”

“Phụ thân, con…” Nhạc Khách ôm má giọng run rẩy.

Ngưu Vũ tức giận đùng đùng đạp thêm cho hắn một cái ngã lăn ra đất. Đúng lúc Cẩm Tu đang trên đường trở về cung, nghe thấy giọng nói lạ bèn tiến lại gần.

“Ngươi chỉ cần biết lão là người mà ngươi không nên chọc vào. Đừng để liên luỵ đến Liên Hộ ta. Ngươi mau cút về nhà chịu phạt đi. Hừ!”

“Phụ…phụ thân nhi thần biết lỗi rồi xin người bỏ qua cho nhi thần lần này”

“Còn không mau cút!!”

Nhạc Khách run rẩy lững thững ra về. Cẩm Tu vô cùng khó hiểu vì sao Ngưu Vũ lại tỏ vẻ nghiêm trọng khi nhắc đến sư phụ như vậy nhưng y cũng không suy nghĩ nhiều mà quay trở về cung.

Ngày hôm sau đám công tử thế gia vô cùng ngạc nhiên khi thấy tên Nhạc Khách mọi hôm hống hách hôm nay lại vô cùng ngoan ngoãn nghe giảng.

“Hoá ra hắn chỉ có vậy”

“Chậc. Con vợ lẽ mà, sao bằng đại công tử Nhạc Khê được”

Hai tên công tử khác thì thầm to nhỏ. Nhạc Khách trợn tròn mắt, hắn tức giận xô ngã hai tên công tử vừa vung nắm đấm vừa quát:

“Lũ sâu bọ mà cũng sánh với ta. Ta đánh chết các ngươi!”

Thấy vậy Cẩm Tu lập tức lao vào can ngăn: “Nhạc Khách công tử xin dừng tay”

Vì đây là hoàng cung nên Cẩm Tu không muốn sử dụng vũ lực mà chỉ kéo hắn ra khỏi hai tên công tử kia.

Nhạc Khách cười *hừ* một cái, hắn xốc lại cổ áo đang xộc xệch hướng về phía Cẩm Tu.

“Ngươi đừng tưởng ngươi giỏi võ mà ta sợ ngươi. Xem ra bạch y của ngươi chưa từng nhuốm bẩn nhỉ?”

Nói rồi hắn đẩy một cái thật mạnh vào vai Cẩm Tu khiến y loạng choạng lùi về phía sau. Bất chợt y cảm thấy như tựa vào thứ gì đó liền ngoảnh lại. Ấy vậy mà lại tựa vào lồng ngực thái tử.

Thấy thái tử đến đám công tử cuống quýt hành lễ. Thái tử điện hạ cũng chẳng buồn quan tâm bọn họ chỉ bảo một câu: “các ngươi lui hết đi”

Cẩm Tu cũng hành lễ định quay đi nhưng thái tử lại gọi y lại.

“Ngươi gặp ta một lát”

*Cung thái tử*

Bên trong cung của thái tử có một nơi mà hắn thường ngồi thưởng trà, bên cạnh là một con suối chảy tự nhiên, tiếng nước chảy róc rách hoà với tiếng chim kêu vô cùng vui tai. Đám cung nhân mang chút điểm tâm cùng trà đến. Một đĩa, hai đĩa, chốc lát đã chật kín bàn. Cẩm Tu thấy vậy chỉ cười nhẹ một cái rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Điện hạ, người thích ăn bánh ngọt sao?”

“Ta đâu có. Là dành cho ngươi đấy”

Cẩm Tu quá bất ngờ liền không giấu nổi mà cười thành tiếng.

“Thái tử điện hạ có chuyện gì muốn nói với ta xin người cứ nói thẳng. Còn chỗ điểm tâm này nhiều vậy e là tại hạ nuốt không nổi. Người vẫn nên chia cho các cung nhân thì hơn”

Nghe vậy thái tử rối rít hỏi: “Ngươi không thích đồ ngọt ư? Hay do điểm tâm không ngon? Để ta sai người làm cái khác”

Cẩm Tu lập tức trả lời:

“Không không phải vậy. Tại hạ từ nhỏ đã được phụ thân dạy không được lãng phí đồ ăn. Mà phụ thân thường ở trên chiến trường lương thực lại càng phải trân quý, vì vậy ở nhà cũng hình thành thói quen ăn uống lãnh đạm. Điện hạ không cần vì ta mà hao tâm tổn sức như vậy”

Thái tử nghe vậy thở dài một cái liền sai đám cung nhân đem hết điểm tâm xuống chia cho nhau.

“Phụ thân ngươi thật đáng để noi theo”

“Điện hạ, người có chuyện gì sao?”

“Cái đám công tử đó, ta thấy ngươi vẫn nên đừng quản thì hơn. Tránh rắc rối không đáng có”

Cẩm Tu nhẹ nhàng đáp: “Vâng”

Bộ bạch y cùng làn tóc nhẹ nhàng lay động trong gió. Nhan sắc trong veo cùng giọng nói êm ái của y hoà vào cảnh đẹp thiên nhiên trước mắt tựa như một bức tranh diễm lệ. Nữ cung nhân đứng bên cạnh không kìm được mà liếc nhìn trộm y một cái. Thái tử như nhận ra được ý của cung nhân này hắn liền phẩy tay ra hiệu cho cung nhân đó lui xuống.

Cẩm Tu mới 13 tuổi, lại là con nhà võ thế nhưng y lại vô cùng dịu dàng, hiểu chuyện, gia thế hiển hách nhưng chưa bao giờ giương oai với thiên hạ. Cũng chính vì thế mà y rất được lòng nữ nhân.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play