[RHYCAP] CẬU DUY CỦA TÔI

[RHYCAP] CẬU DUY CỦA TÔI

LÀ NĂM ĐÓ

Là năm đó_
Sài Gòn ngập trong ánh chiều tà. Đại lộ Charner trải dài giữa hai hàng cây me già, lá rơi lác đác trên con đường lát đá. Những toa tàu điện lăn bánh chậm rãi, tiếng chuông leng keng vang lên hòa lẫn với giọng rao của những người bán hàng rong.
Giữa dòng người ấy, một thiếu niên có vẻ ngoài sang trọng đang mang tà áo dài gấm màu xanh nhạt,đi guốc gỗ đánh bóng, trên tay ôm một cuốn sách tiếng Pháp.
Hoàng Đức Duy, 16 tuổi. Con trai của nhà bá hộ Hoàng vừa từ một hiệu sách đi ra.
Rồi—
Bộp
Một thân người lao đến từ hướng ngược lại, va vào cậu mạnh đến mức làm cả người cậu mất thăng bằng ngã xuống nền đất. Cổ chân bị đẩy nghiêng theo một góc kỳ lạ, cơn đau nhói bắn lên tận đầu gối.
Không có tiếng la hét, cũng không có những cử chỉ luống cuống. Mà chỉ là một biểu cảm khẽ nhíu mày vì đau.
Ai đó?
Ai đó?
Cậu nhỏ có sao không?
Một giọng nói vang lên, gấp gáp nhưng không quá hoảng loạn.
Đó là Nguyễn Quang Anh 20 tuổi, là một thanh niên lao động nghèo bị bóc lột sức lao động. Đang lánh đi khỏi cặp mắt cú vọ của bọn cai. Nhưng lại va mạnh vào người cậu Duy làm cậu nhỏ ngã trật chân.
Cậu Duy ngước mắt, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi đang quỳ xuống trước mặt mình. Khuôn mặt hắn sạm nắng, ánh mắt sắc bén nhưng không có vẻ hung hăng. Hắn chìa tay ra, như muốn đỡ cậu dậy.
Nhưng cậu vẫn chưa hết choáng, cơn đau từ cổ chân khiến cậu không thể đứng lên ngay.
Quang Anh thấy thế, không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng luồn một tay ra sau lưng cậu, tay còn lại luồn xuống dưới khuỷu tay.
Cậu Duy bị nâng dậy khỏi mặt đất, rồi được dìu đến một băng ghế gỗ bên đường.
Động tác của hắn không hề vụng về hay vội vã, trái lại có một sự cẩn trọng và dịu dàng đến mức đáng ngạc nhiên. Như thể hắn sợ làm cậu đau hơn.
Hắn quỳ xuống trước mặt cậu, ánh mắt lướt qua cổ chân đã hơi sưng đỏ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu có đau lắm không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Một chút.
Cậu Duy vừa dứt lời đã cảm thấy ngón tay thô ráp của Quang Anh xoa nhẹ lên mắt cá chân mình. Cảm giác ấy lạ lẫm—không giống sự chăm sóc của người hầu trong nhà, mà có gì đó chân thành, có chút cẩn trọng.
Quang Anh nhẹ nhàng ấn một chút, rồi ngẩng lên:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không nặng lắm đâu, chắc chỉ trật nhẹ thôi. Để tôi xoa một lát sẽ đỡ hơn.
Cậu Duy im lặng nhìn người con trai trước mặt mình. Làn da ngăm, đôi mắt sáng, dáng vẻ lao động vất vả nhưng không hề tiều tụy. Một người hoàn toàn xa lạ với thế giới của cậu… vậy mà vào khoảnh khắc này, lại là người duy nhất cúi xuống trước cậu không vì sợ hãi hay xu nịnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có vẻ là được rồi.
Khi Quang Anh buông tay, cậu Duy thử cử động chân, quả nhiên thấy đỡ đau hơn. Nhưng khi cậu định xỏ lại guốc, một bàn tay lại nhẹ nhàng giữ lấy cổ chân cậu.
Quang Anh lại lặng nhìn cổ chân cậu thêm một chút.
Hơi thở của hắn khẽ phả lên da cậu.
Cậu cảm nhận được một sự do dự, nhưng chỉ trong khoảnh khắc.
Rồi, khi cậu Duy còn chưa kịp phản ứng—
Quang Anh bất chợt cúi xuống, nâng chân cậu nhỏ lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân.
Làn môi nóng ấm chạm vào da thịt.
Gió chiều bỗng dưng trở nên im lặng đến đáng sợ.
Hơi thở bị ghìm chặt trong lồng ngực.
Cậu Duy cúi xuống, đôi mắt hổ phách sâu thẳm đối diện với ánh mắt của người đàn ông dưới chân mình.
Quang Anh không vội vàng đứng dậy, cũng không né tránh. Ánh mắt hắn không có vẻ bỡn cợt, không có ý tứ mập mờ, mà chỉ đơn giản là nhìn cậu—rất lâu.
Rồi, hắn khẽ nói:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu nhỏ… chân đẹp thật.
Cậu Duy nheo mắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đang làm gì vậy?
Quang Anh cười nhẹ, ngón tay lướt qua mắt cá chân cậu, rồi mới từ tốn đứng lên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gọi là trả lễ, vì đã lỡ va vào cậu.
Cậu Duy không nói gì, chỉ im lặng nhìn. Gió chiều vẫn nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương nắng dịu dàng mà oi nồng của Sài Gòn.
Rồi cậu chậm rãi rút từ trong tay áo một tờ bạc, đưa ra trước mặt Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trả cho anh.
Quang Anh ngẩng lên, bối rối:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trả gì cơ?
Cậu Duy nghiêng đầu, khẽ cười.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trả cho nụ hôn đó.
Chỉ là một cơn gió thoáng qua.
Giữa phố xá nơi giọt sương màu hạ.
Quang Anh nhìn cậu công tử trước mặt—nụ cười của cậu có gì đó trêu chọc, nhưng trong đôi mắt ấy lại ánh lên một điều gì đó rất khác.
Rồi hắn bật cười.
Không lớn, không rõ ràng, nhưng là một nụ cười thực sự.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần đâu, cậu nhỏ.
Dứt lời, Quang Anh đứng dậy, xoay người rời đi, để lại Duy ngồi đó, lòng còn đang rung nhẹ như mặt nước mùa thu vừa bị ai đó khuấy động.
•••
Hết.
Hot

Comments

tlinh.

tlinh.

truyện hay đó, lại còn check page tớ nhé 🌝

2025-04-08

1

Nhỏ này mê Bột Bông ⚡🐑

Nhỏ này mê Bột Bông ⚡🐑

quen lắm nhaa:)))

2025-04-15

0

Noa💙💛

Noa💙💛

de thuong

2025-04-08

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play