Chap 3

Tiếng chuông đột ngột vang lên, vang vọng khắp hành lang, báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc. Sung Min khẽ giật mình, theo phản xạ quay đầu về phía lớp học.
Ha Jun vẫn ngồi đó, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thích thú.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Giờ học rồi kìa. Trông cậu có vẻ tiếc nhỉ?"
Sung Min lườm anh ta một cái.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Không hề."
Nói xong, cậu ngồi dậy và xoay người định bước đi, nhưng vừa được hai bước, giọng nói quen thuộc lại vang lên sau lưng.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Này, Sung Min."
Cậu dừng chân, quay đầu lại. Ha Jun nở một nụ cười nửa miệng.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Sau này gặp lại, nhớ gọi tôi là anh nhé."
Sung Min mím môi, trừng mắt nhìn Ha Jun một giây, rồi dứt khoát quay đi mà không nói gì thêm.
Ha Jun đứng yên tại chỗ, khoanh tay nhìn theo bóng lưng Sung Min đang vội vàng rời đi. Anh khẽ cười, ánh mắt ánh lên một chút thích thú.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Dễ thương thật."
Anh lẩm bẩm, rồi cũng ngồi dậy và thong thả bước về lớp.
Tiếng chuông vẫn vang vọng khắp hành lang, học sinh lục tục chạy về phòng học. Nhưng Ha Jun thì không vội. Anh nhét tay vào túi quần, bước đi với dáng vẻ ung dung, trên môi vẫn giữ nụ cười nửa miệng.
Vừa bước vào lớp, anh lập tức bị Yong Cheon vỗ vai.
Woo Yong Cheon
Woo Yong Cheon
"Đi căng–tin gì mà sát giờ mới về vậy ba."
Ha Jun nhún vai.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Đi ăn thôi."
Yong Choen nhướng mày.
Woo Yong Cheon
Woo Yong Cheon
"Ăn gì mà vui thế? Cho tao ăn cùng xem."
Ha Jun chỉ cười mà không nói gì, tựa lưng vào ghế, mắt nhìn về phía bảng nhưng tâm trí lại lơ đãng. Anh nghĩ về khuôn mặt đỏ bừng của Sung Min, ánh mắt lúng túng nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh. Cậu chưa từng gặp ai có phản ứng thú vị như vậy trước những trò trêu chọc của mình.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Năm nhất à?"
Ha Jun lẩm bẩm một mình, khóe môi khẽ nhếch lên.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Xem ra sẽ còn nhiều chuyện vui đây."
Tiết học bắt đầu, giáo viên bước vào lớp. Ha Jun chống cằm, nhìn ra cửa sổ. Giáo viên đã bắt đầu bài giảng, nhưng Ha Jun chỉ nhìn ra cửa sổ mà chẳng mấy tập trung. Anh xoay xoay cây bút trong tay, tâm trí vẫn lơ lửng ở một nơi khác – chính xác hơn là ở cậu nhóc năm nhất vừa rồi, Sung Min.
Tan học, Ha Jun bước chậm xuống sân trường, ánh mắt vô thức lướt về phía gốc cây nơi cậu đã gặp Sung Min lúc sáng. Nhưng lần này, Sung Min không còn ở đó nữa.
Anh nhún vai, không quá bất ngờ. Cậu nhóc ấy trông đã đủ nhút nhát để không dễ dàng xuất hiện trước mặt người lạ hai lần trong cùng một ngày. Nhưng đúng lúc anh định quay đi, ánh mắt lại chạm vào một dáng người quen thuộc gần cổng trường.
Dưới ánh chiều tà, Sung Min đứng đó, hai tay nắm chặt quai cặp, mắt nhìn xuống đất như đang do dự điều gì. Ha Jun chớp mắt, rồi trước khi kịp suy nghĩ thêm, anh đã cất bước về phía cậu.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Ê."
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Sung Min giật mình ngước lên. Khi nhận ra đó là Ha Jun, cậu thoáng bối rối, bước lùi lại một chút theo phản xạ.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Cậu..."
Sung Min mở miệng, nhưng rồi lại ngậm lại, ánh mắt thoáng lảng tránh.
Ha Jun khoanh tay, nở một nụ cười nhàn nhã.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Cậu lúc nào cũng phản ứng mạnh như vậy khi có người gọi mình à?"
Sung Min mím môi, rồi lí nhí.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Không phải... Tôi chỉ không ngờ thôi."
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Vậy là tôi làm cậu bất ngờ?"
Ha Jun nghiêng đầu, nụ cười tinh nghịch càng rõ rệt hơn.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Vậy bất ngờ thêm chút nữa nhé? Đi ăn không?"
Sung Min tròn mắt, gần như nghẹn lại vì bất ngờ thật sự.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Gì cơ?"
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Đi ăn. Cậu biết đấy, hoạt động mà con người cần làm để duy trì sự sống."
Ha Jun nói một cách thản nhiên.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Tôi vừa tan học, cậu cũng thế, hợp lý quá còn gì? "
Sung Min không biết nên phản ứng thế nào. Cậu và Ha Jun đâu có quen nhau, ngoài việc anh chàng này sáng nay đã nhìn cậu chằm chằm và bắt chuyện đôi ba câu. Một học sinh năm hai nổi bật như Ha Jun tự nhiên rủ một đàn em năm nhất như cậu đi ăn thì có gì đó không đúng lắm.
Cậu khẽ siết quai cặp, lắc đầu nhỏ giọng.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Tôi... Tôi không quen đi ăn với người lạ."
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Người lạ?"
Ha Jun nhướn mày.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Nhưng sáng nay tôi đã nói chuyện với cậu rồi. Giờ tôi còn biết tên cậu nữa. Cậu cũng biết tên tôi. Chúng ta chính thức không còn là người lạ."
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Nhưng..."
Sung Min lắp bắp, hoàn toàn không biết phải phản bác thế nào.
Ha Jun cười khẽ, bước lại gần hơn một chút, khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Cậu ngại à?"
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Không!"
Sung Min đáp ngay lập tức, nhưng hai tai đã bắt đầu đỏ lên.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Ồ? Vậy là đồng ý đi ăn rồi? "
Ha Jun nghiêng đầu, vẻ mặt tỏ ra hứng thú.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Tôi không có nói thế!"
Sung Min bối rối, lùi lại một chút, nhưng Ha Jun vẫn nhìn cậu chằm chằm như thể đang chờ câu trả lời.
Cậu thật sự không quen với kiểu người như anh ta tự tin, thoải mái và có chút ranh mãnh. Sung Min chỉ muốn lặng lẽ về nhà như mọi ngày, nhưng bây giờ lại mắc kẹt trong cuộc trò chuyện này mà không biết làm sao để thoát.
Ha Jun chống cằm, giả vờ suy nghĩ.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Vậy nhé, nếu cậu không nói gì nữa, tôi sẽ mặc định là đồng ý. Chúng ta đi ăn thôi. "
Sung Min mở miệng định phản đối, nhưng rồi cậu nhận ra nếu tiếp tục phản ứng quá nhiều, anh ta sẽ càng có cớ trêu cậu. Vì thế, cậu chỉ thở dài, cúi đầu lí nhí.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"...Chỉ lần này thôi."
Ha Jun cười đắc thắng.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Rồi rồi, vậy đi nào."
Sung Min không hiểu sao mình lại dễ dàng bị dắt đi như vậy. Nhưng dù bước chân theo Ha Jun, cậu vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, không tài nào nguôi được.
Quán mì nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh, bên trong chỉ có vài khách lẻ tẻ. Ha Jun nhanh chóng chọn một bàn gần cửa sổ rồi kéo ghế ngồi xuống, tự nhiên như thể hai người đã đi ăn cùng nhau nhiều lần trước đó.
Sung Min thì khác, cậu ngồi xuống có phần cứng nhắc, đôi mắt lơ đãng nhìn quanh quán như để tìm thứ gì đó giúp cậu bớt lúng túng.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Cậu căng thẳng thế làm gì?"
Ha Jun chống cằm, khóe môi cong nhẹ.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Tôi không ăn thịt cậu đâu."
Sung Min bặm môi, lén liếc nhìn Ha Jun một chút trước khi cúi gằm xuống.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Tôi không có căng thẳng."
Ha Jun nhướng mày, tỏ vẻ không tin.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Thật không? Vậy sao tai cậu đỏ thế kia?"
Sung Min giật mình, vội vã đưa tay che tai lại, nhưng nhận ra mình vừa tự tố giác bản thân, cậu lập tức rút tay xuống, mặt càng đỏ hơn, sau đó cậu cầm ly nước đặt sẵn trên bàn lên uống để cho qua chuyện.
Ha Jun bật cười khẽ.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Dễ thương ghê."
Sung Min suýt nữa sặc nước.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Tôi- tôi không dễ thương!"
Cậu vội vàng phản bác, ánh mắt đầy hoảng hốt.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Ừ, ừ, cậu không dễ thương đâu."
Ha Jun gật gù, nhưng nụ cười trêu chọc vẫn không biến mất.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Nhưng mà... tôi vẫn thấy dễ thương."
Sung Min bối rối không biết đáp lại thế nào, đành cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi đũa trước mặt. Cậu cảm giác như mỗi lời nói của Ha Jun đều có thể khiến nhịp tim mình lệch nhịp.
Khi món mì được mang ra, Sung Min vội vàng cúi đầu ăn để trốn tránh cuộc hội thoại, nhưng điều đó cũng không ngăn được Ha Jun quan sát cậu.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Cậu lúc nào cũng im lặng miết như thế này à?"
Sung Min khựng lại một chút, rồi lí nhí đáp.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"Tôi không giỏi nói chuyện."
Ha Jun nhún vai.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Ờ, cũng không sao. Tôi nói giỏi là được rồi, cậu chỉ cần nghe thôi."
Sung Min cắn đũa, lén nhìn Ha Jun một chút. Cậu không hiểu sao người này lại có thể thoải mái đến vậy, không ngại ngùng cũng không do dự.
Bữa ăn tiếp tục trong không khí nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng, Ha Jun sẽ nói vài câu bông đùa khiến Sung Min giật mình, nhưng rồi cũng dần quen với cách nói chuyện của cậu ta.
Khi hai người rời quán, trời đã bắt đầu tối dần. Sung Min bước đi chậm rãi bên cạnh Ha Jun, có chút lúng túng nhưng không còn quá căng thẳng như lúc đầu.
Park Ha Jun
Park Ha Jun
"Lần sau đi ăn nữa nhé?"
Ha Jun hỏi một cách tự nhiên.
Sung Min quay sang, định từ chối theo phản xạ, nhưng khi thấy nụ cười chờ đợi trên môi Ha Jun, cậu lại vô thức ngập ngừng.
Một lát sau, cậu khẽ gật đầu.
Lee Sung Min
Lee Sung Min
"...Ừm."
Ha Jun bật cười hài lòng. Anh không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đi cạnh Sung Min, cảm giác như vừa tìm thấy một thói quen mới đầy thú vị.
NovelToon

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play